“Ngươi cảm thấy, bổn ma tử sẽ sợ hãi một Nhân tộc ư?” Ánh mắt Không Đàn lạnh lùng nói. Chỉ thấy ma khí trên người hắn ta cuồn cuộn dâng trào, đã bày ra dáng vẻ muốn vung đao chém giết. Sắc mặt Phượng Thanh Tuyền trở nên nặng nề, nói: “Không Đàn, ngươi đừng vội huênh hoang! Chờ nam nhân của ta tới đây, sẽ cho ngươi ăn đủ!” Ánh mắt Không Đàn lại lần nữa co rụt nói: “Ngươi nói Dương Thanh là nam nhân của mình sao? Ha ha, Phượng Thanh Tuyền, ngươi coi bổn ma...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.