Sắc mặt Thiên Diệp trắng bệch, xụi lơ trên đất, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Đối với người khác thì tiếng trống có rất nhiều lợi ích. Nhưng mà đối với hắn mà nói, như chuông báo tử cuối cùng cũng bị gõ. "Đào... Đào trưởng lão, cứu... Mau cứu ta!" Thiên Diệp kéo cánh tay Đào trưởng lão, trên mặt đầy sự tuyệt vọng. Ngay vừa nãy, tất cả mọi người đều còn đang chờ xem Diệp Viễn mà cười nhạo, không có ai coi sự cố chấp của Diệp Viễn là sự thật. Ai biết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.