“Uyển Như, ngươi lại nhớ Diệp công tử à?” Hồng m thấy Lương Uyển Như ngơ ngác, không khỏi trêu chọc một câu. Mặt Lương Uyển Như đỏ lên, ngượng ngùng cúi thấp đầu. Hồng m thấy như vậy thì cười ha ha nói: “Nhớ thì nhớ thôi, có cái gì quá đáng đâu? Thiên tài như Diệp công tử, có nữ nhân nào mà không thích? Kỳ thưc, Hồng m cũng vô cùng yêu mến đấy, chỉ tiếc Hồng m không có cái phúc phận này, chắc chắn là hắn không vừa mắt ta.” Hồng m đã sớm nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.