“Đương nhiên, ta cũng sẽ không ép buộc các ngươi phải đi theo hắn, nếu như các ngươi không muốn thì bây giờ có thể rời đi.” Nói rồi, Thất Hải ung dung lấy ra một bình rượu, tới bàn đá bên cạnh ngồi uống một mình. Đây là bình Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của Diệp Viễn tặng cho hắn, cho nên lần này hắn đã đặc biệt mang theo bên mình. Hắn biết, cả bốn người bọn họ vẫn còn đang phân vân, nên nhất thời chưa đưa ra được câu trả lời. Liễu Hồng thì không cần nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.