“Diệp huynh!” Đám người Tống Ngọc biến sắc, vội vàng đuổi theo. Đột nhiên hắn cảm giác được, Diệp Viễn trước mắt này trở nên rất xa lạ. “Diệp huynh, ngươi muốn đi đâu?” Thân pháp của Diệp Viễn rất nhanh, đám người Tống Ngọc không đuổi kịp chỉ có thể ở phía sau gọi. Bỗng nhiên, Diệp Viễn dừng bước lại, lạnh lùng nói: “Đừng đi theo ta, nếu không, đừng trách ta trở mặt không quen biết.” Thân hình đám người Tống Ngọc cứng đờ, có chút không dám tin nhìn Diệp Viễn. Đây… Vẫn là Diệp Viễn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.