Diệp Viễn cười thầm nhìn về phía Nhậm Tinh Thuần. Nếu là trước kia, chắc chắn là hắn đã giáng cho Diệp Viễn một cái bạt tai, nhưng bây giờ hắn vẫn còn đứng đó giảng giải đạo lý thì cũng thấy hắn đã phải kìm nén tới mức nào. Nhưng Diệp Viễn vẫn không hề có ý định thay đổi suy nghĩ của bản thân. Trời cao chim bay lượn, biển rộng cá vẫy vùng, đương nhiên hắn không muốn dừng bước ở lại để làm một thiếu chủ cỏn con của Vô Phương Thành. “Ta đã có dự...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.