“Đại, đại, đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân! Tiểu nhân… tiểu nhân cút ngay bây giờ!” Quách Hưng Vượng vốn tưởng rằng Diệp Viễn là quả hồng mềm, không ngờ được lại là khối sắt cứng. “Đứng lại!” Diệp Viễn đột nhiên lạnh lùng nói. Thân thể Quách Hưng Vượng cứng đờ, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói: “Diệp… Diệp dược sư có gì phân phó!” Diệp Viễn cau mày nói: “Hắn là gặp chuyện gì?” Hoàng Khiêm là bệnh nhân của hắn, hắn chân trước vừa mới chữa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.