Mặc Hàm chặn lối đi của ba người, bên cạnh hắn là một thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú. Diệp Viễn thầm quan sát Thanh Hoàng, phát hiện người này có ánh mắt thâm thúy, trầm ổn lạ thưởng, chắc chắn không phải hạng dễ nhằn. Ý Hàm nhướng mày, hừ lạnh nói: “Mặc Hàm, ngươi có ý gì?” Mặc Hàm híp mắt lại, cười nói: “Không có ý gì. Nguyên Tiêu đại sư làm ta mất hết mặt mũi, ta phải trả lại cho hắn, không phải sao?” Bây giờ Mặc Hàm cực kỳ hận Diệp Viễn. Hiện...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.