“Này, nằm chết đủ chưa, còn có hai chiêu chưa tiếp đâu, ngươi sẽ không giở trò vô lại chứ?” Diệp Viễn vỗ tay một cái, mặt đầy bất đắc dĩ nói
.
“Khục khục khặc.” Phí Thanh Bình một hồi không thở nổi.
Một chưởng mới vừa rồi kia trúng ngay ngực, trực tiếp đánh hắn nằm ngay đất.
Nếu không phải thời khắc cuối cùng vận vòng bảo vệ nguyên lực lên, lần này thật sự đúng là lật thuyền trong mương.
Nguyên Khí tầng bốn sở dĩ cường đại hơn rất nhiều so với Nguyên Khí tầng ba, là bởi vì nguyên lực dày đặc hơn nhiều, hơn nữa còn bởi sau khi đột phá Nguyên Khí tầng bốn mới có thể dùng được vòng bảo vệ nguyên lực, khiến cho lực phòng ngự của mình tăng lên đáng kể.
Lực công kích của Nguyên Khí tầng ba, sau khi bị vòng bảo vệ nguyên lực triệt tiêu, lực tổn thương với đối phương sẽ hạ thấp rất nhiều.
“Tiểu... Tiểu tạp chủng!” Phí Thanh Bình che ngực, giùng giằng đứng lên.
Mới vừa đứng vững, một chưởng của Diệp Viễn lại đến.
“Ầm!”
Phí Thanh Bình lần nữa bị đánh bay ra ngoài, lộn vài vòng thật xa trên đất.
“Đúng là muốn ăn đòn! Ngươi có gan thì chửi thêm một câu thử xem!” Nụ cười của Diệp Viễn đột nhiên biến mất, lạnh lùng nói.
“Khục khục, chửi... Chửi ngươi thì làm sao? Tiểu... Tiểu tạp... !”
“Ầm!”
Chưa mắng xong một câu, Diệp Viễn lại dùng một chưởng ấn trước ngực của Phí Thanh Bình.
“Ta rất bội phục sự can đảm của ngươi, đến đi, tiếp tục mắng đi.” Lời nói của Diệp Viễn càng ngày càng lạnh.
“Khục khục... ba chiêu đã hết, ngươi chịu chết đi! Tiểu tạp...”
“Ầm!”
Lại một chưởng nữa!
Có điều chưởng này đánh vào giữa mặt Phí Thanh Bình, tuy khoảng cách xa chỉ làm suy yếu vòng bảo vệ, nhưng gương mặt của Phí Thanh Bình vẫn hơi sưng lên.
“Tiểu...”
“Ầm!”
“Đoàng đoàng đoàng!”
...
Từng chưởng của Diệp Viễn đều đánh vào mặt Phí Thanh Bình.
Mỗi lần Phí Thanh Bình đứng lên là một lần bị bay ra ngoài. Chỉ cần hắn vừa đứng lên, một chưởng liền gào thét tới, khiến hắn căn bản cũng không có thời gian mà mắng.
Đều nói đánh người không đánh mặt, Diệp Viễn lại cứ nhằm vào mặt của Phí Thanh Bình mà đánh.
Mười mấy chưởng liên tục đánh vào mặt, mặt của Phí Thanh Bình đã sưng thành đầu lợn. Xem chừng cha mẹ của hắn ở đây, cũng không nhận ra đứa con trai này.
Nội tâm của Phí Thanh Bình đang điên cuồng hét lên, hắn mỗi lần đều cố gắng đứng lên muốn phản kích, nhưng mỗi lần đứng dậy hắn chưa kịp phản ứng, Diệp Viễn lại ở ngay trước mắt hắn.
Giây phút này hắn mới phát hiện, hắn luôn luôn xem thường Diệp Viễn, thật ra đã uy hiếp được thực lực của hắn rồi.
...
Tất cả mọi người đều choáng váng, nhìn từng chưởng của Diệp Viễn đánh xuống.
Diệp Viễn mỗi lần đánh xuống, tim của bọn họ không tự chủ lại đập mạnh một chút, giống như là chưởng kia đang đánh lên mặt mình vậy.
Đưa tay lên che mặt, phát hiện gương mặt của mình làm sao lại có chút nóng lên?
Vạn Uyên không nói lời nào, sắc mặt u ám như sắp khóc.
Diệp Viễn này không phải đánh vào mặt của Phí Thanh Bình, cái này căn bản là đánh vào mặt của hắn.
Nơi này nhiều người như vậy, ai mà không biết Phí Thanh Bình là người của hắn?
Trong lòng hắn đã mắng Phí Thanh Bình vô số lần, nhưng lại không thể trợ giúp được gì trong chiến cục của trường đấu võ.
Vạn Uyên cũng không có nhãn lực của Hô Diên Dũng. Hắn lúc này vẫn cố chấp cho rằng, bởi vì Diệp Viễn chiếm ưu thế được ba chiêu đầu cho nên mới khiến Phí Thanh Bình nhất thời trở tay không kịp, mới có thể đánh Phí Thanh Bình thành như vậy.
Nhớ tới lúc Phí Thanh Bình mở miệng đã cam kết nhường Diệp Viễn ba chiêu, bây giờ hoàn toàn trở thành trò cười.
Nay đã hơn mười chiêu, Phí Thanh Bình ngay cả phòng thủ cũng không có.
“Phí Thanh Bình, ngươi là lợn sao? Nhanh dùng Tiểu Cầm Nã Thủ đi chứ!” Vạn Uyên biết lúc này không thể ngồi yên không để ý đến, đành phải la lớn.
“Bá bá bá.”
Tiếng hét này của Vạn Uyên khiến cho toàn trường mấy trăm ánh mắt đều hướng về bên này.
Diệp Viễn dường như cũng bị chú ý bơi tiếng hét này, ánh mắt nhìn về bên kia, dừng lại nhịp đánh Phí Thanh Bình tơi bời.
“Im miệng! Đây là sinh tử chiến, ai cho ngươi hô to gọi lớn?” Hô Diên Dũng xoay người lạnh lùng nhìn Vạn Uyên, một luồng khí thế cường đại thuộc về Linh Dịch cảnh chèn ép tới, khiến hô hấp của Vạn Uyên dường như đều dừng lại.
“Hô Diên lão sư, hắn như thế có hay không tính là phá hư quy củ của học viện chứ?” Diệp Viễn bình tĩnh nói.
Hô Diên Dũng cũng trở nên đau đầu, Vạn Uyên tuy chỉ là học viên Địa cấp. Nhưng thế lực của hắn lại tương đối lớn, cộng thêm có quan hệ với phụ thân của hắn Vạn Đông Hải, hắn cũng không tiện khiển trách quá mức nặng nề.
Có điều Vạn Uyên như vậy đúng là phá vỡ quy định, cuộc chiến sinh tử không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy tỷ thí, Vạn Uyên này hoành sáp một gạch, hiển nhiên đã làm rối loạn nhịp của Diệp Viễn.
Bây giờ nếu như Diệp Viễn cứ bắt bẻ chuyện này không buông tha, dưới con mắt mọi người, Hô Diên Dũng thật không biết nên xử lý như thế nào mới phải.
“Đương nhiên tính!” Tuy cảm thấy phiền toái, nhưng Hô Diên Dũng cũng không tiện trước mặt nhiều người như vậy mà nói bậy.
Lúc này trên khán đài không ít người nhìn Vạn Uyên với ánh mắt khinh bỉ, cho dù là ai đều có thể nhìn ra, hắn đang cố ý cắt đứt nhịp của Diệp Viễn.
“Đó... dựa vào quy định của học viện, hành vi của hắn sẽ bị phạt như thế nào? Vừa rồi ta mới chiếm hết ưu thế, bị hắn gầm một tiếng như vậy, ta sợ về sau sẽ bị Phí Thanh Bình đánh, ta cũng không muốn biến thành đầu lợn. Hô Diên lão sư, người cần phải làm chủ cho kẻ yếu đuối như ta đấy!” Diệp Viễn vô tội nói.
“Chuyện này...” Hô Diên Dũng nổi đóa một trận, trong lòng không ngừng thầm trách mắng.
Người khác không nhìn ra, chẳng lẽ hắn cũng nhìn không ra sao ? Coi như bị gián đoạn thì cái đầu lợn kia cũng không chạm vào được một cọng lông của Diệp Viễn, căn bản không liên quan tới đại cuộc.
Nhưng lúc này, hết lần này tới lần khác Diệp Viễn giả bộ là người yếu thế, tranh thủ sự đồng tình của tất cả mọi người, hắn lần này không muốn nhường nhịn, không xử lý Vạn Uyên không được.
Quả nhiên, lời nói của Diệp Viễn vừa dứt, một âm thanh ù ù vang lên trên khán đài. Ý đó của hắn, tất cả mọi người đều hiểu.
Diệp Viễn vốn kém Phí Thanh Bình hai cảnh giới nhỏ, tuyệt đối rơi vào tình thế xấu.
Phí Thanh Bình tự mình giả bộ làm mất tiên cơ, khiến cho lợi thế ban đầu trở về thế cân bằng.
Nếu như Diệp Viễn vừa lên liền bị Phí Thanh Bình đánh chết, tuyệt đối sẽ không có người ra mặt đồng tình với hắn. Nhưng bây giờ Diệp Viễn đã thấy được hy vọng thắng lợi, lại bị Vạn Uyên làm gián đoạn một cách hèn hạ, chuyện này không thể không khiến cho mọi người đồng tình với hắn.
Tuy trong số bọn họ có không ít người vẫn đánh cược cùng Diệp Viễn.
Hơn nữa trong lòng mọi người đều rất rõ, đừng thấy Diệp Viễn đánh ác, thật ra đối với Phí Thanh Bình mà nói đều là chỉ bị thương ngoài da, căn bản cũng không bị thương gân cốt.
Sự lợi hại của Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng quả là không tồi, nhưng nhất trọng lãng cũng không bù đắp được sự chênh lệch về cảnh giới.
Nếu như Phí Thanh Bình chỉ là Nguyên Khí tầng ba, bây giờ hắn dù có mười cái mạng cũng không sống được.
Nếu như Phí Thanh Bình là Nguyên Khí tầng bốn, Diệp Viễn có lẽ cũng có một cơ hội để giết chết hắn.
Nhưng Nguyên Khí tầng năm...
Không có ai nghĩ rằng Diệp Viễn có thể giết chết Phí Thanh Bình.
Mà sự thật cũng là như vậy...
Ngay tại thời điểm Hô Diên Dũng rơi vào tình thế khó xử, Phí Thanh Bình cũng nhân cơ hội này mà lung la lung lay đứng lên.
Có điều là... Hắn lúc này đầu óc đã choáng váng, căn bản là không thấy rõ được phương hướng.
Phí Thanh Bình mơ mơ hồ hồ thấy một bóng người, hắn chỉ tay vào bóng người đó giận dữ hét: “Diệp Viễn, ta... ta muốn... giết ngươi!”
“Ha ha ha ha...”
Mấy trăm người nhìn bộ dạng của Phí Thanh Bình, phá lên cười lớn.
Tiếng cười kia làm cho màng nhĩ của Phí Thanh Bình đau liên hồi.
Phí Thanh Bình không hiểu tại sao tất cả mọi người đều đang cười mình, nhưng chờ tới lúc hắn nhìn rõ bản thân mình là ai thì nhất thời toát mồ hôi lạnh.
Hình ảnh của người trước mắt dần dần hiện ra rõ ràng, người hắn chỉ vào không là ai khác, chính là Hô Diên Dũng với sắc mặt đang tái xanh.
“Vạn Uyên nhiễu loạn cuộc chiến sinh tử, dựa theo viện quy, sau trận chiến này tự lĩnh một trăm roi! Bây giờ, ngươi rời khỏi trường thi đấu cho ta!” Hô Diên Dũng làm lão sư nhiều năm như vậy, từ trước tới nay chưa từng cảm thấy mất mặt như hôm nay.