“Ầm!” Chén trà trên tay Vương Tùng cứ thế bị hắn bóp thành bột mịn. “Diệp Viễn? Tốt! Rất tốt! Vậy mà lại thật sự có người dám vuốt râu hùm! Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là nợ máu phải trả bằng máu!” Vương Tùng nghiến răng nghiến lợi, hai con mắt như muốn phun lửa. Nếu như lửa giận có thể giết người thì Diệp Viễn cách xa cả vạn dặm cũng đã sớm bị hắn thiêu chết vô số lần. Hắn mới vừa nhận được tin tức từ phủ thành chủ tại Côi Sơn Thành...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.