“Ta... ta giết ngươi, tên xấu xa kia!” Vừa giận dữ vừa xấu hổ, Lương Uyển Dung giơ kiếm đâm về phía Diệp Viễn. Nhưng mà được nửa đường, nàng phát hiện Diệp Viễn lại đang nhìn nàng cười như không cười. Bỗng nhiên Lương Uyển Dung cả kinh, thân hình im bặt lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn tràn ngập vẻ kiêng dè. Sau lưng Lương Uyển Dung gió mát thoang thoảng, cảm giác thật nguy hiểm. Ban ngày, nàng trúng chiêu một cách không rõ ràng, vì sao trúng chiêu nàng cũng không biết. Nhưng mà...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.