Trên tay Diệp Viễn đang cầm một khối tinh thể nhỏ màu xám tro nhạt. Tinh thể này rất nhỏ, đặt trong một đống đá vụn bên thì không dễ thấy một chút nào. Hỗn độn cùng với đống đá vụn kia, căn bản không thể nhìn ra được chúng có cái gì khác biệt nhau. Nếu như không nhìn kỹ thì không có cách nào thấy được. Bọn người Thạch Dũng nhìn thấy cảnh này, từng tên một sợ hãi không ngớt, cũng không dám tiến lên nữa. “Ha ha, vì sao lại không lên nữa? Vừa nãy không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.