Diệp Viễn nghe vậy thì vui vẻ, cười nói: “Có gì từ từ nói? Lúc nãy ngươi có dùng giọng điệu này nói chuyện với ta đâu.” Lam Thuận gượng gạo nói: “Ta… ta có mắt không thấy núi thái sơn, tiểu tử, à không, Diệp tiểu ca, ta… ta xin lỗi.” Sau lưng hắn đã ướt đẫm, đứng nguyên tại đó không dám có bất cứ hành động gì. Sống đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy cái chết cận kề tới vậy. “Ha ha, xin lỗi? Ngươi thấy ta sẽ nhận lời xin...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.