Trong thức hải của Diệp Viễn, hai hư ảnh nhàn nhạt đứng đối mặt nhau. Diệp Viễn nhìn thân ảnh hiền lành mà vĩ ngạn trước mắt này, khóc ròng ròng. "Ta thật ngốc! Ta thật ngốc! Ta thật ngốc! Ta sớm nên nghĩ tới! Trong thiên địa này ngoại trừ người, còn có ai sẽ làm những thứ này vì hài nhi đây?" Diệp Viễn rơi lệ đầy mặt, cảm xúc gần như sụp đổ. Từ khi trùng sinh đến nay, Diệp Viễn vẫn luôn bình tĩnh thong dong, cảm xúc chưa từng bị mất khống chế như thế....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.