“Thiếu chủ!” Ngọc Lãnh và nhóm người của hồ tộc vui mừng khôn siết khi nhìn thấy Ngọc Hinh. Ngọc Hinh quay sang mỉm cười với Ngọc Lãnh rồi nói: “Ngọc Lãnh, vất vả rồi, phần còn lại để ta lo.” Trên người Ngọc Lãnh lúc này đã chằng chịt vết thương, trông vô cùng thê thảm. Thế nhưng lúc này dường như Ngọc Lãnh đã quên hết những vết thương trên người mình, kinh ngạc nói: “Thiếu… thiếu chủ, người đột phá cảnh giới rồi sao!” Ngọc Hinh cười nói: “Cũng may nhờ có đan dược của Diệp công...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.