“Ai da, lửa đều cháy đến nơi rồi mà ngươi còn có tâm tư uống rượu sao?” Chưởng quầy vội la lên. Diệp Viễn cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Vây thì cũng đã vây rồi, hiện tại ta chạy cũng không thoát được. Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng, đừng để chén vàng trơ cạn dưới ánh trăng. Đến, cạn ly!” Nói xong, Diệp Viễn cụng ly với chưởng quầy một cái, sau đó một ngụm uống hết. Chưởng quầy làm sao có tâm tư uống rượu, hiện tại cả người hắn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.