Sáng sớm, Dược Hương phường vẫn theo lẽ thường mở cửa, chẳng qua là vẫn lạnh tanh như trước đây. Trong tay Phùng Tam cầm một quyển sách, một mặt chán nản ngồi trên ghế. Những ngày qua hắn đều rảnh rỗi đến mức sắp phát điên mất, hắn ở Dược Hương phường nhiều năm như vậy, xưa nay đều bận rộn tới nỗi đầu óc choáng váng, luôn muốn có thời gian ranh để nghỉ ngơi. Bây giờ thật rảnh rỗi, ngược lại để Phùng Tam cảm thấy toàn thân không dễ chịu chú nào. Ánh mắt hắn nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.