Vô Tận thí luyện, thật ra là một hoạt động săn thú của các học viên học viện Đan Võ.
Bên trong rừng rậm vô tận có vô số yêu thú, hiển nhiên là nơi tốt nhất để cho các học viên rèn luyện.
Đương nhiên, ma luyện như vậy thường kèm theo thương vong.
Trong những thí luyện trước kia, có không ít học viên thiên tài táng thân trong bụng yêu thú.
Học viện Đan Võ cho tới bây giờ không phải là cái thế ngoại đào nguyên gì, nơi này so ngoại giới còn tàn khốc hơn, người yếu nhất định sẽ bị loại bỏ.
Đây là thế giới mà người mạnh làm vua.
Học viện Đan Võ cung cấp cho những thiên tài một môi trường cạnh tranh tương đối an toàn, nhưng bên trong phòng ấm lại là không bồi dưỡng ra được cường giả chân chính. Không trải qua kịch chiến, những thiên tài này không cách nào phát triển.
Mâu thuẫn trong học viện có nhiều loại, những mâu thuẫn này luôn phải được giải quyết, mà Vô Tận thí luyện chính là nơi để giải quyết những mâu thuẫn này!
Ở trong học viện không cách nào để giải quyết ân oán, có thể giải quyết trong thí luyện.
Tuy học viện luôn nhấn mạnh trong Vô Tận thí luyện không được phép ra tay với đồng bạn, mà trên thực tế học viện thật ra là âm thầm chấp nhận các học viên lợi dụng cơ hội lần này để giải quyết ân oán cá nhân.
“Quả nhiên vẫn là Tô sư huynh tầm nhìn rộng rãi, đã sớm chọn nơi chôn cất cho Diệp Viễn.” Liễu Nhược Thủy thở dài nói.
Tô Nhất Sơn có chút nghiền ngẫm nhìn thoáng qua Liễu Nhược Thủy, nhìn thấy nàng lộ ra vẻ e thẹn, quả nhiên là mê người.
Liễu Nhược Thủy xuất thân không tốt, xuất thân là con vợ lẽ trong một tiểu gia tộc, từ nhỏ tài nguyên được hưởng thụ vô cùng ít. Có điều là nàng tư chất không tồi, mười bốn tuổi đạt được Nguyên Khí tầng bốn, mới được học viện Đan Võ thu nhận làm đệ tử.
Nếu như không phải vào học viện Đan Võ, Liễu Nhược Thủy đã sớm bị gia tộc làm lễ vật tống đi. Nàng đối với Liễu gia tràn đầy hận ý, muốn có một ngày trở về đánh vào mặt đám trưởng lão kia, để cho bọn họ thấy được cho dù không có sự ủng hộ của gia tộc, Liễu Nhược Thủy cũng có thể thành công!
Nhưng mà vào học viện Đan Võ, Liễu Nhược Thủy mới biết nơi này có bao nhiêu người là thiên tài tuyệt diễm. Nàng tự hỏi tư chất không kém so với những thiên tài này, nhưng xuất thân của nàng lại hạn chế sự phát triển của nàng.
Liễu Nhược Thủy thiếu nhất chính là tài nguyên, cho nên nàng mới nghĩ đủ cách để giao lưu với các nam nhân, chính là muốn giành được đủ tài nguyên để tu luyện.
Liễu Nhược Thủy trời sinh quyến rũ, là bạn lữ song tu mà tất cả đàn ông đều tha thiết ước mơ, đây cũng là tài sản lớn nhất của nàng. Vì vậy nàng dùng vốn liếng này rong ruổi giao lưu với các nam nhân, chính là hy vọng tìm được một cây đại thụ để dựa vào.
Người giống Tô Nhất Sơn như thế, căn bản là coi thường Liễu Nhược Thủy. Mà Liễu Nhược Thủy cũng minh bạch, cho dù bọn họ coi trọng, mình cũng chỉ có thể trở thành đồ chơi của bọn họ.
Cho nên, Liễu Nhược Thủy đem ánh mắt quét lên những thiên tài còn đang trưởng thành kia, mà người này chính là Vạn Uyên rồi.
Thật ra Liễu Nhược Thủy cũng từng cân nhắc qua Diệp Viễn, bởi vì Diệp Viễn không chế tốt hơn Vạn Uyên. Nhìn về xuất thân, hai người này thật ra cũng sàn sàn nhau. Nhưng mà bàn về tiền đồ, Vạn Uyên hơn xa Diệp Viễn.
Vạn Uyên có tâm cơ, có thực lực, còn có một phụ thân đại đan sư, không có ai thích hợp hơn hắn.
Mà Vạn Uyên cũng rất tốt, bây giờ đối với nàng đã tình căn thâm chủng rồi.
Liễu Nhược Thủy cũng là mới vừa lên cấp Địa cấp không lâu, cùng Tô Nhất Sơn tuyệt đỉnh thiên tài bậc này vẫn chưa có tiếp xúc bao nhiêu. Nhưng mà chỉ là cái nhìn này, Liễu Nhược Thủy có loại cảm giác bị đối phương lột sạch, khiến cho nàng rất không thoải mái.
“Liễu sư muội không tồi.” Sau nụ cười nghiền ngẫm, Tô Nhất Sơn chỉ là nhàn nhạt nói một câu, cũng không biết ý của hắn là gì.
Nói xong, hắn liền không để ý Liễu Nhược Thủy nữa, nói: “Đến lúc đó, ta sẽ phối hợp với các ngươi cùng nhau diệt trừ Diệp Viễn. Mất đứa con trai này, Diệp Hàng nhất định không kiên nhẫn, đến lúc đó hai nhà chúng ta liên hiệp, liền có thể đem Dược Hương phường nhổ tận gốc. Diệp Hàng động thủ trước, chắc hẳn hoàng tộc cũng không nói thêm cái gì.”
Nghe được lời của Tô Nhất Sơn, ánh mắt của Vạn Uyên trở nên sắc bén, hưng phấn nói: “Tô sư huynh muốn đích thân xuất thủ? Thật là quá tốt! Nói thật, lấy Thuấn Thiểm cấp viên mãn của Diệp Viễn mà nói, ta coi như ra tay toàn lực, cũng chưa chắc có thể lưu hắn lại. Có Tô sư huynh đích thân xuất thủ, Diệp Viễn lần này nhất định khó thoát khỏi tai kiếp rồi.”
Liễu Nhược Thủy lại là trong lòng sợ hãi, thủ đoạn của Tô Nhất Sơn thật là đáng sợ. Nàng và Vạn Uyên chỉ là đang nghĩ làm sao để đối phó với Diệp Viễn, Tô Nhất Sơn lại ngay cả toàn bộ Dược Hương phương đều tính đi mưu hại.
Tài nguyên chủ yếu của Tô gia đồng dạng là dược tài cùng đan dược, cùng Túy Tinh phường dây dưa khá sâu, cho nên hai nhà từ trước đến giờ vẫn có giao hảo.
Tô gia là nhà cung ứng dược tài lớn nhất Tần quốc. Đa số dưới tình hình, Tô gia chẳng qua là hỗ trợ cung cấp dược liệu, mà không liên quan đến luyện chế và tiêu thụ đan dược.
Nhưng Diệp Hàng nhưng không biết từ đâu tới, sử dụng dược tài lại không thông qua Tô gia, cho nên Tô gia đối với Diệp Hàng tự nhiên có thù hận
Mà tại Hoàng thành, Dược Hương phường cùng Túy Tinh phường là một núi không thể chứa hai cọp. Hai nhà đấu đá nhiều năm như vậy, hoàng tộc cũng âm thầm chấp nhận loại thăng bằng vi diệu này.
Nhưng Tô gia lại vô cùng không thích sự tồn tại của Dược Hương phường, bởi vì Dược Hương phường chiếm đoạt rất lớn một bộ phận lớn thị trường đan dược, cũng khiến cho lợi nhuận của họ Tô bị mất đi không ít.
Không thể không nói, Diệp Hàng kinh doanh vẫn là rất cao tay. Dược Hương phường giá cả vừa phải, chưa bao giờ chủ lớn ức hiếp khách, có tiếng tốt trong thợ săn yêu thú.
Tô gia cùng Vạn gia ngoài sáng trong tối sử dụng vô số trở ngại, cũng không làm tổn thương thực sự được Dược Hương phường.
Tô Nhất Sơn chính là muốn lợi dụng Diệp Viễn coi như là điểm tựa, đem Dược Hương phường nhổ tận gốc.
Tâm cơ và suy nghĩ ở tuổi này có thể nghĩ ra, không thể không nói Tô Nhất Sơn là nhân vật kiêu hùng.
Sau khi Tô Nhất Sơn đi, trong mắt Liễu Nhược Thủy toát ra tia sáng kỳ dị liên tục nói: “Chúc mừng Vạn sư huynh, có Tô sư huynh xuất thủ, Diệp Viễn lần này thật là chết chắc. Không chỉ là Diệp Viễn, lệnh tôn đại nhân lần này cũng có thể nhổ đi cái đinh trong mắt rồi.”
Vạn Uyên lại không có tinh thần hưng phấn như Liễu Nhược Thủy, với thời điểm nói chuyện với Tô Nhất Sơn như hai người khác nhau.
“Tô sư huynh cảm nhận được uy hiếp!” Hít sâu một hơi, Vạn Uyên trầm giọng nói.
“Ngươi là nói... Diệp Viễn?” Liễu Nhược Thủy cũng là người thông minh, Vạn Uyên nói lời này, nàng lập tức hiểu rõ, nhưng nàng lại bị ý nghĩ của chình mình làm cho giật mình.
Đối với học viên của học viện Đan Võ mà nói, thập cường võ bảng và đan bảng, đó đều là nhân vật mà bọn họ kính trọng. Tuyệt đỉnh thiên tài như vậy, lại có thể cảm nhận được một cái uy hiếp của Nguyên Khí tầng ba hay sao?
Thật là không thể nào...
...
Nơi ở của Diệp Viễn, Lục nhi trừng mắt to nhìn thiếu gia bày ra Nguyên Khí đan khắp phòng.
Diệp Viễn lấy ra sáu viên Nguyên Khí đan, phân biệt đặt trên sáu góc ở sáu bên của trận pháp mới vẽ xong.
Từ từ thúc giục nguyên lực vào, pháp trận đó lập tức tản ra vệt trắng nhàn nhạt, sáu viên Nguyên Khí đan dần dần hòa tan, hướng tâm điểm của hình sáu cạnh hội tụ mà đi.
Hơi nghiêng, ánh sáng ảm đạm, dịch thể đan dược ở trung tâm hội tụ lại, lần nữa ngưng kết thành một viên đan dược!
Đan dược ngưng kết lần nữa, chỉ là từ trên màu sắc là có thể nhìn ra mạnh hơn rất nhiều so với Nguyên Khí đan thượng phẩm ban đầu.
“Thiếu gia, đây là Nguyên Khí đan siêu phẩm?” Lục nhi từ nhỏ đã lớn lên ở Diệp gia, đối với đan dược tự nhiên không xa lạ gì.
Nguyên Khí đan thượng phẩm tương đối dễ gặp, siêu phẩm sao... Diệp Hàng nếu như vượt xa bình thường phát huy, trong một lò đan dược có thể có một viên cũng là không tệ rồi.
Nhưng bây giờ, Diệp Viễn tùy ý dùng sáu viên Nguyên Khí đan thượng phẩm, lại có thể biến hóa ra một viên Nguyên Khí đan siêu phẩm.
Điều này quá thần kỳ rồi!
Diệp Viễn đem đan dược thu lại, bỏ vào lọ thuốc, nói: “ Không sai, cái này gọi là Lục Mang Tinh trận, là pháp trận chuyên dùng để tinh luyện đan dược cấp thấp.”
Lục nhi cảm thấy vô cùng thần kỳ, thở dài nói: “Thiếu gia thật là lợi hại!”