“Một năm! Vậy đợi đến lúc chúng ta đi ra ngoài, chẳng phải đến cả rau cúc vàng cũng lạnh rồi sao?” Nguyệt Mộng Ly kinh ngạc nói. Diệp Viễn nhún nhún vai nói: "Căn bản ta không có cách nào để khống chế được cái không gian này, lúc nào có thể đi ra ngoài thì hoàn toàn do nó quyết định.” Nguyệt Mộng Ly không biết phải nói gì, bây giờ nàng đã càng nhận thức rõ ràng hơn về sự thần kỳ của Trấn Hồn Châu. Nàng biết thủ đoạn của Diệp Viễn thông thiên, luận về...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.