“Ha ha, Thẩm huynh, ngươi cảm thấy Phiêu Vũ tiền bối, có hy vọng ta ở lại không?” Diệp Viễn nhìn Thẩm Sướng, hỏi ngược lại. Trên mặt Thẩm Sướng hiện lên vẻ nghi ngờ nói: “Đúng vậy, lương tài mỹ ngọc, hẳn là Phiêu Vũ đại nhân sẽ không buông tha mới đúng, nhưng vì sao...” “Bởi vì ngài ấy biết rõ ra sẽ không ở lại, đương nhiên sẽ không mở miệng.” Diệp Viễn cười nói. Thẩm Sướng cả kinh, chợt phát hiện chính mình có chút nhiều chuyện. Phiêu Vũ Thiên Tôn cơ trí bậc nào, đương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.