“Các ngươi chờ ở đây, ta đi luyện chế đan dược!” Diệp Viễn chắp tay đứng dậy, thản nhiên nói. Mọi người biến sắc, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn. Lẽ nào, tiểu tử này thật sự có biện pháp chữa được cho Hoàng Khiêm? Không thể nào, hắn nhất định là giả vờ bình tĩnh! Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy Trần Bưu bị một cái tát đánh chết, không người nào dám có hành động gì. Diệp Viễn thâm sâu liếc mắt nhìn Ninh Phương Vanh, rồi xoay người đi vào nội đường. Trong lòng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.