Diệp Viễn nhìn Vân Sơn Chúa Tể, thở dài nói: "Vân Sơn tiền bối, rốt cuộc thì ngài muốn như thế nào, mới bằng lòng buông tha cho ta?" Vân Sơn nhếch miệng cười cười, nói: "Rất đơn giản, một trận đấu! Nếu như ngươi thắng, ta sẽ vỗ mông rời đi! Nếu ta thắng, ngươi ngoan ngoãn là đệ tử của ta! Bằng không, ha ha..." Vẻ mặt Vân Sơn không có chút thiện ý nào nhìn Tả Trần, sau đó rụt cổ lại. Tại sao ta luôn là người bị tổn thương? “Lão... Lão tổ tông, ngươi để...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.