Diệp Viễn rời đi có chút giản dị, ngoại trừ mạch của Hiên Vũ và Lãnh Vũ, Trịnh Khởi thì không còn ai đưa tiễn. Lãnh Vũ vỗ vỗ bả vai Diệp Viễn, khích lệ nói: “Tiểu tử, ngươi làm được, lão phu chờ ngày ngươi cá chép hóa rồng.” Diệp Viễn cười nói: “Từ trước cho tới bây giờ ta chưa bao giờ hoài nghi điểm này.” Lãnh Vũ nghe vậy cười to nói: “Tiểu tử tốt, người trẻ tuổi mà bình tĩnh giống như ngươi vậy, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Có điều, chuyến đi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.