Trước mắt là đầm lầy bao la bát ngát, phạm vi xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch. Thật sự là yên lặng như tờ, giống như hết thảy âm thanh đều bị thôn phệ. Loại yên tĩnh này khiến người ta sinh ra lòng bất an. Vừa nãy Bạch Quang hoảng loạn không chọn đường đi, căn bản là không nhìn rõ con đường phía trước, trong lúc vô tình đã thâm nhập vào mảnh đất đầm lầy màu đen này! “Vèo!” Thân hình Diệp Viễn hiện ra, nhìn lướt qua tình hình xung quanh, sắc mặt trở nên hết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.