“Tên tiểu tử này thật là ngu ngốc!”
Nghe được Phí Thanh Bình ở trong trường võ cuồng vọng nhường chiêu, dưới trận Vạn Uyên giận đến cắn răng nghiến lợi.
Mấy ngày nay hắn đã vô số lần cảnh cáo tên tiểu tử này, để hắn không nên chủ quan, kết quả là thực lực của tên tiểu tử này tăng lên thì bệnh khinh địch lại trỗi dậy.
Vạn Uyên không giống với Phí Thanh Bình, tuy hắn cũng rất xem thường Diệp Viễn, nhưng nếu như để hắn ra sân thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra ‘Nhường ngươi ba chiêu’ điều ngu xuẩn này, mà sẽ dùng hết toàn lực hạ gục Diệp Viễn.
Liễu Nhược Thủy bên kia che miệng mà cười nói: “Vạn sư huynh chớ nổi giận, Phí Thanh Bình có chút phách lối, có điều bây giờ hắn cũng có vốn nên mới dám phách lối. Nguyên Khí tầng năm đối đầu với Nguyên Khí tầng ba, dù thế nào hắn cũng không có khả năng thất bại đâu? Cho dù nhường ba chiêu, cũng không hỏng đại cục.”
Liễu Nhược Thủy nói như vậy, Vạn Uyên ngược lại cũng không thể xem xét kỹ, có điều là trong lòng nghĩ khi trở về nhất định phải giáo huấn lại hắn.
“Để cho Liễu sư muội chê cười rồi. Đây chỉ là cuộc chiến sinh tử, Thanh Bình không nên vì vậy mà khinh địch, có điều nghĩ lại thì Diệp Viễn đó cũng không chịu được biến cố này đâu.” Vạn Uyên lắc đầu cười nói.
“Đó là đương nhiên. Vạn sư huynh đã nhiều ngày giúp Phí sư đệ bế quan khổ tu, về mặt cảnh giới lại có ưu thế áp đảo, nghĩ đến thì sẽ không xảy ra vấn đề gì rồi. Tên Diệp Viễn đó thật nực cười, mới vừa rồi hắn còn ở đó giở trò, giống như là Nguyên Khí đan của các vị sư huynh đệ đặt cược đều đã là của hắn rồi vậy. Nhìn từ điểm này mà nói, hắn và Diệp Viễn trước kia cũng không có khác biệt gì.” Liễu Nhược Thủy trong giọng nói phảng phất có chút oán độc.
“Hừ, nói như vậy cũng phải! Có thể là ta quá cẩn thận, song cái bộ dáng này cũng thực sự là tương đối phù hợp với tính cách của Diệp Viễn.”
Bị Liễu Nhược Thủy nói như thế, Vạn Uyên cũng phục hồi lại tinh thần. Suy nghĩ một chút về hành động vừa rồi của Diệp Viễn, lại giống như trước đây không biết sống chết.
Có lẽ, đây cũng là lần cuối cùng rồi.
...
Trên sân, một người trung niên mặc áo đen bước vào, đây là chủ trì của cuộc chiến sinh tử lần này, tên là Hô Diên Dũng.
Hô Diên Dũng thản nhiên nhìn hai người bằng cặp mắt coi thường, vẻ mặt vô tình, dường như đối với cuộc chiến sinh tử cũng không để trong lòng.
“Cả hai ngươi đều đã đến rồi, cuộc chiến sinh tử bây giờ bắt đầu. Trong cuộc chiến sinh tử, sinh tử tự chịu.
“Bắt đầu!”
Nói xong, Hô Diên Dũng trực tiếp lui ra ngoài.
Diệp Viễn lúc này một thân võ phục màu trắng, đứng trong tư thế có chút hiên ngang.
Chỉ là bề ngoài của anh tuấn tiêu sái này, cùng thực lực của hắn thật sự là không giống nhau, làm cho tất cả mọi người đều cảm giác quái dị không nói ra được.
“Này, là ngươi nói ba chiêu đấy nhé, bị ta đánh nhưng không được đánh trả!” Diệp Viễn bỗng nhiên toét miệng cười nói.
Phí Thanh Bình cười lạnh: “Chỉ với ngươi?”
“Ha hả, thử chẳng phải sẽ biết sao? Ta đến đây!”
Gần như là vừa mới nói xong, cơ thể Diệp Viễn đã tới trước mặt Phí Thanh Bình.
“Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng, nhất trọng lãng!”
“Ầm!”
Thân thể của Phí Thanh Bình giống như đạn đại bác bay ra ngoài, nặng nề té xuống đất.
Yên tĩnh!
Giống như chết một cách yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều không thể tin nổi khi nhìn Diệp Viễn trong sân đấu võ, không biết chuyện gì vừa mới xảy ra.
Không, chính xác mà nói, bọn họ chính là không tin mình vào mắt mình!
Làm sao có thể nhanh như vậy chứ?
Không đúng, vừa nãy hắn mới dùng chiêu thức gì?
Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng?
Hắn... Hắn thật sự đã luyện thành?
Điều này làm sao có thể chứ?
“Mới vừa rồi đó là... Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng?” Trên khán đài bí mật, vẻ bất cần đời trên mặt của Tả Bất Quy đã tan biến không còn dấu tích, thay vào đó là khiếp sợ.
Một tiếng này của hắn giống như là đang hỏi Long Đường, lại giống như là đang hỏi chính mình.
Trên mặt của Long Đường lúc này cũng đầy vẻ khiếp sợ, song hắn vẫn trả lời: “Không sai, chính là Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng nhất trọng lãng!”
“Nhưng... Hắn không phải chỉ có ba ngày để tu luyện thôi sao?” Tả Bất Quy cảm thấy đầu óc của mình có chút không chịu nổi.
Thời gian ba ngày mà có thể luyện thành Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng nhất trọng lãng, lẽ nào nói Diệp Viễn này so với Long đường vẫn là yêu nghiệt hơn sao?
Nhưng...
Coi như Diệp Viễn quái vật hơn so với Long Đường, cũng không phải dùng thời gian ba ngày mà luyện thành chứ?
Long Đường dùng thời gian một tháng, mà Diệp Viễn chỉ dùng thời gian ba ngày, thời gian của Long Đường dùng lại gấp mười lần so với Diệp Viễn?
Điều này quá đả kích người khác rồi?
Long Đường cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong số học viên của Học Viện Đan Võ, không có ai thành thục loại võ kỹ này hơn hắn.
Chiêu Diệp Viễn mới dùng vừa rồi tuyệt đối là nhất trọng lãng chân chính.
“Nếu như lần xem ngọc giản này của Diệp Viễn là lần đầu tiên, vậy thì chắc chắn trong vòng 3 ngày hắn đã luyện thành!” Lời nói của Long Đường lộ ra cảm giác vô cùng phức tạp.
Tả Bất Quy hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, mở miệng nói: “Ý của ngươi là nói... Hắn lúc trước đã từng luyện qua? Lần này chẳng qua chỉ là che giấu mà thôi? Nếu là như vậy, thế thì mọi chuyện sáng tỏ rồi.”
Tả Bất Quy càng nghĩ càng thấy chuyện chính là như thế, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt hắn, chỉ là có chút miễn cưỡng: “Ta đã nói rồi, làm sao có thể có người biến thái hơn ngươi được chứ? Hơn nữa còn biến thái đến trình độ này!”
Long Đường lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: “Ta cũng không nói như vậy, chẳng qua là đưa ra một loại giả thiết. Trên thực tế, ta càng tin tưởng hắn là lần đầu tiên thấy ngọc giản.”
Tả Bất Quy: “...”
Trên sân, biểu hiện trong cặp mắt vô cùng lạnh nhạt của Hô Diên Dũng lóe lên chút ánh sáng.
Hắn đối với một kích này của Diệp Viễn mà cảm thấy kinh diễm, nhưng cái mà hắn cảm thấy kinh diễm kia không phải là Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng, mà là thân pháp của Diệp Viễn!
Bởi vì Diệp Viễn trước đây thi triển qua Thuấn Thiểm, cho nên mọi người đối với thân pháp của hắn cũng không gì có xa lạ, nhưng tất cả mọi người đối với nhận thức về Thuấn Thiển của hắn vẫn chỉ dừng lại ở cấp đại thành.
Mà mới vừa rồi, Diệp Viễn thi triển ra Thuấn Thiểm, tuyệt đối là cấp viên mãn!
Một cử động vừa rồi của Diệp Viễn cũng không có tàn ảnh, cho nên hắn lừa gạt được tai mắt của tất cả học viên.
Tàn ảnh là tiêu chí Thuấn Thiểm luyện đến cấp viên mãn, nhưng không phải là nói Thuấn Thiểm cấp bậc viên mãn nhất định phải sinh ra tàn ảnh.
Vận dụng chi diệu, tồn ư nhất tâm.
Đây mới là chân lý của võ kỹ cấp viên mãn!
Trùng hợp là, Hô Diên Dũng năm đó cũng luyện Thuấn Thiểm đến mức độ rất am hiểu, hắn là một trong số không nhiều người đem môn công pháp này luyện tới cấp viên mãn!
Tuy sau này hắn luyện tập võ kỹ thân pháp cao cấp hơn, nhưng Thuấn Thiểm đối với hắn mà nói, đương nhiên là không thể quen thuộc hơn.
Nhưng mới vừa rồi, hắn rõ ràng cảm thấy Diệp Viễn thi triển Thuấn Thiểm có chút không giống lắm, chỉ là cụ thể không giống ở chỗ nào, hắn cũng không nói ra được.
Nhưng không thể nghi ngờ, sự hiểu biết của Diệp Viễn đối với môn công pháp này, còn ở trên hắn!
Tiểu tử này không đơn giản!
Hô Diên Dũng vốn không hề quan tâm đối với cuộc chiến sinh tử, lúc này có chút mong đợi mơ hồ.
“Tên ngu ngốc này! Sớm đã nói hắn không nên khinh địch!” Trên khán đài Vạn Uyên cắn răng nghiến lợi nói.
Vạn Uyên không ngờ tới, Diệp Viễn thật sự luyện thành Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng!
Trên người tiểu tử này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mới ba ngày thôi!
Việc mà Long sư huynh dùng một tháng mới có thể làm được, Diệp Viễn lại chỉ dùng ba ngày liền làm được rồi!
Đây có đúng là Diệp Viễn trước kia mà ta biết không?
“Yên tâm đi, Vạn sư huynh, Phí sư đệ chỉ là nhất thời khinh địch. Coi như là Diệp Viễn luyện thành Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng nhất trọng lãng, cũng không thắng nổi Phí sư đệ.” Liễu Nhược Thủy lại nói tràn đầy lòng tin như cũ.
Vạn Uyên gật đầu một cái, hắn đương nhiên biết một kích này không cách nào tạo thành tổn thương chính thức đối với Phí Thanh Bình.
“Khinh địch sao? Coi như là không khinh địch, e rằng một kích vừa rồi kia cũng không tránh nổi chứ?” Hô Diên Dũng cách Vạn Uyên cũng không xa, nghe xong đối thoại của hắn và Liễu Nhược Thủy, trong lòng đánh giá như thế.