“Diệp Viễn, ta sai rồi! Ta sai thật rồi! Ngươi tha cho ta đi, sau này ta đồng ý làm trâu làm ngựa cho ngươi để báo đáp ơn tha mạng!” Bên trong cột nước vọng ra tiếng van xin của Thiết Tâm. Giọng nói kia dường như đang khóc nức nở. Từ lần quỳ xuống xin tha kia có thể nhìn ra dục vọng sinh tồn của Thiết Tâm vẫn rất mạnh. “Diệp Viễn, chỉ cần ngươi tha cho ta một lần này thì sau này Mẫn gia ta sẽ coi ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!”...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.