Tiểu Bạch Hổ nhe răng trợn mắt, lông tóc toàn thân đều dựng đứng lên, trong miệng còn thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ nghe như tiếng mèo kêu, chợt nhìn thì thấy vô cùng đáng yêu. Mà ở dưới hình thế thảm liệt như vậy, Tiểu Bạch Hổ gào thét lại vô cùng bất lực và đáng thương. Trong lòng Diệp Viễn không khỏi vì đó run lên, dường như thấy được chính mình lúc trước. "Diệp Viễn, chúng ta mau cứu con Bạch Hổ kia đi? Ngươi xem Tiểu Bạch Hổ kia đáng thương quá." Lúc này,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.