Thoáng cái đã ba ngày. Ba ngày này, mỗi giây mỗi phút Diệp Viễn đều phải chịu giày vò. Loại đau đớn này đã khiến hắn suýt thì ngất đi mấy lần. Nếu là người khác, e rằng đã sớm không chịu nổi mà lui lên bờ, nhưng Diệp Viễn vẫn cắn răng kiên trì tiếp tục. Nỗi khổ như bị đốt cháy này, đến ngày thứ ba rốt cuộc cũng chậm rãi lui đi, Diệp Viễn lẳng lặng nổi trên mặt nước, gần như kiệt sức. Không biết qua bao lâu, hắn mới khôi phục chút ít sức lực....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.