Lúc tâm người ta phiền muộn, muốn mượn rượu giải sầu, là chuyện thường tình, cô sẽ không khuyên, chỉ là uống rượu mà muốn mình không bị tổn thương nên ăn chút gì trước đó, lúc này mới tốt nhất, bụng rỗng uống rượu, nguy hại quá lớn.
"Không có việc gì, mình không có tâm tình ăn cơm, cũng không đói." Tiết Giai Vân nói, Hạ Thần Hi ngồi qua đây, muốn một chén nước quả điều rượu, cô nhìn ra được, Tiết Giai Vân thực sự tâm rất phiền, cô ấy nói được rất tiêu sái, nhưng cô ấy vẫn không thể buông.
"Câu sau khi tan việc vẫn ở đây sao?"
Tiết Giai Vân lắc đầu, "Không có, ở gần đây đi dạo."
Cô xem như là xui xẻo, cô hôm nay tan tầm, một mình đi dạo phố, Thần Hi nói phải về nhà cũ, cô cũng không làm phiền cô ấy, kỳ thực bằng hữu của cô cũng không nhiều, tri kỷ, càng ít, Hạ Thần Hi là một trong số đó, ở thành phố này cũng không có ai khác, muốn khóc, chỉ có một người lau nước mắt.
Sau khi thất tình, cô tâm tình vẫn luôn không tốt.
Tâm tình rơi xuống rất thấp.
Hôm nay, cô có tâm tình đi dạo phố, muốn thật tốt mà khao thưởng chính mình, làm việc lâu như vậy, không phải là thất tình sao?
Có cái gì rất hay ho, cô phải sống rất vui vẻ.
Ai biết, cô lại thấy Lâm Nhiên cùng Trầm Lộ Lộ, lúc cô khi đi ngang qua cửa hàng áo cưới, nhìn thấy bọn họ ở cửa hàng áo cưới xem áo cưới, Tiết Giai Vân nỗ lực muốn quên tất cả, lại nổi lên.
Đó đã từng là giấc mơ rất ngọt ngào của cô.
Cô cùng Lâm Nhiên có một lần đi dạo phố, cũng tới cửa hàng áo cưới này, cô xem trung một khoản áo cưới, anh hưng trí hừng hực kéo cô tới thử áo cưới, chụp ảnh, ở đây, có rất nhiều hồi ức ngọt ngào của bọn họ.
Anh ta lại mang nữ nhân khác, tới nơi này thử áo cưới?
Tiết Giai Vân lập tức cảm thấy, lòng như đao cắt.
Nhìn thấy bọn họ, cô vẫn không có tâm tình, chỉ có thể đi dạo phố, kết quả, đi ra quán bar, ở đây cũng là nơi mà trước đây bọn họ thường tới, chỉ là, bây giờ, cảnh còn người mất mọi chuyện đã qua.
Hạ Thần Hi nói, "Ở đây chúng ta đã tới một lần trước đây?"
Cô có chút ký ức, Tiết Giai Vân gật đầu, "Trang tu có chút khác trước, khó trách cậu nhận không ra, ở vùng này vẫn rất có tiếng tăm, âm nhạc dễ nghe, đều là hiện trường diễn tấu, rất khó có được."
Hạ Thần Hi gật đầu, cuối cùng cũng đã nhận ra, quán rượu này còn là quán rượu lần trước, cho nên cô biết được.
"Cậu làm sao vậy?"
"Không có gì, tự nhiên nghĩ muốn uống một chén." Tiết Giai Vân nói, tâm tình rơi xuống rất thấp, "Thần Hi, mình cảm thấy mình thật thất bại, rất thất bại, mình cũng không biết, nên thế nào nói tới dũng khí, để tiếp tục cuộc sống."
"Thấy Lâm Nhiên?" Nói không chừng, còn thấy nữ nhân kia, nếu không, cảm xúc Tiết Giai Vân, sẽ không tệ như vậy, cũng sẽ không muốn mua say, Tiết Giai Vân gật gật đầu, tuyệt không phủ nhận.
Cô nói qua, "Mình thực sự là không cốt khí, rõ ràng nói với mình, muốn thật tốt mà sống sót, muốn quên anh ta, sống cuộc sống mới, nhưng mình phát hiện, mình làm không được, anh ta đã sớm xâm nhập trong sinh hoạt của mình, từng giọt từng giọt ở giữa sinh mạng của mình, chiếm hữu vị trí rất trọng yếu, mình không có biện pháp quên anh ta, cũng không có biện pháp lại sống cuộc sống tiêu sái, Thần Hi, mình có phải thật sự là rất không tốt hay không?"
"Sao có thể, cậu chỉ là quá yêu anh ta."
Hạ Thần Hi có chút khổ sở, thấy Tiết Giai Vân như vậy, cô cũng có chút không đành lòng, chỉ là, nỗi đau thất tình, cô không có biện pháp vuốt lên, đạo lý nhiều hơn nữa, cũng không cách nào làm cho một cô gái đang thất tình nghe lọt.
Trừ phi, cô ấy tự mình có thể nghĩ thông suốt.
Nếu là cô ấy có thể nghĩ thông suốt, mọi chuyện đều tốt.
Tình cảm, không thể quá cố chấp, bằng không, thống khổ chính là mình, Tiêu Tề chính là ví dụ lớn nhất.