“Hạ Thần Hi!”
“Được rồi, được rồi, em không nói.” Hạ Thần Hi nói, lại nói Đường tổng sẽ phải bạo .(tức giận)
Đàn ông tính tình không tốt, cô thương không nổi.
Mặc dù là không nói.
Hạ Thần Hi lại nói thêm một câu, “Em nói, anh thật không có đáng yêu như bảo bối, anh xem bảo bối nhanh như vậy đem lại niềm vui cho chủ tịch, chủ tịch vốn đang tính toán giết bảo bối, hiện tại nhìn thấy chỉ là vướng mắc.”
Đường tổng dị thường lãnh diễm một hồi, “Lão tử cũng có tuổi phấn nộn đáng yêu như thế, không gặp ông ấy coi anh là thành bảo bối vướng mắc.”
Hạ Thần Hi, “... Anh thật là oán niệm a.”
Đường Bạch Dạ thẹn quá hóa giận, “Câm miệng, đi ngủ!”
“Bị anh trộn lẫn, em cũng không mệt nhọc.” Hạ Thần Hi nói, cầm lấy tay Đường Bạch Dạ ở trong lòng bàn tay ma sát.
Hai người tay cũng có kén mỏng (ý chỉ vết trai), Đường Bạch Dạ cầm lấy tay cô, đặt ở trên ngực.
Hạ Thần Hi mười ngón thon dài, lại không tính đẹp, khớp xương rất rõ ràng, tay nam nhân, khớp xương rõ ràng rất đẹp mắt, tay của nữ nhân, khớp xương rõ ràng cũng nhìn không tốt, Đường Bạch Dạ có vẻ cảm thấy, tay của nữ nhân phải êm dịu mới nhìn tốt.
Hạ Thần Hi khớp ngón tay rất thô, đây là quanh năm rèn đúc, các loại dài ngắn súng ống huấn luyện.
Đặc biệt ngón trỏ.
Ngón trỏ then chốt rất thô, đây là ngón linh hoạt nhất, ngón tay sử dụng tối đa, cũng là ngón tay nổ súng thường xuyên nhất dùng.
Dù cho anh lại thế nào trái lương tâm chi luận, tình nhân trong mắt ra Tây Thi cũng không cảm thấy tay Hạ Thần Hi rất đẹp.
Huống chi cái kén so với anh cũng không kém.
Đường tổng rất đau lòng, im lặng hôn một cái mu bàn tay cô, nếu như anh sớm biết hôm nay hội thua bởi Hạ Thần Hi, anh liền đem Hạ Thần Hi mang theo bên người.
Anh thà rằng ra sống vào chết, cũng sẽ không để Hạ Thần Hi trải qua quá nhiều hắc ám.
Nhất định coi cô là chúa sủng lớn lên.
Trong lòng đau lòng như thế, miệng lại rất tiện.
“Thật xấu, anh đôi tay này cũng không coi được.”
Hạ Thần Hi nếu không phải chiếu cố anh là bệnh hoạn, đã sớm một cước đem anh đá xuống.
“Được, em xinh đẹp nhất , em toàn thân linh kiện đều là đẹp .”
Đường tổng cười híp mắt nói, “Đó là đương nhiên, anh sở hữu linh kiện đều là đẹp , thân thể quan trọng bộ vị linh kiện nhiều hấp dẫn, em có muốn nhìn một cái hay không?”
Hạ Thần Hi ngay từ đầu không để ý anh nói quan trọng bộ vị là có ý gì.
Cho đến khi, Đường tổng cầm lấy tay cô hướng bộ vị quan trọng sờ soạn, Hạ Thần Hi nghiến răng nghiến lợi rút về tay, “Đường Bạch Dạ, đừng tưởng rằng anh là bệnh hoạn em cũng không dám đánh anh!”
Quá vô sỉ .
Thật không có mặt mũi.
Kia ngoạn ý có thể sử dụng đẹp hình dung sao?
“Anh toàn thân cao thấp sẽ là của em, em xem một chút chào hỏi gia hỏa có cái gì không đúng?” Đường tổng rất vô sỉ cười.
“Ai nghĩ nhìn anh, em cũng không biết xem qua bảo bối bao nhiêu hồi .” Hạ Thần Hi lãnh diễm nói.
Đường Bạch Dạ so với cô lạnh hơn diễm, “Không kiến thức, anh cùng bảo bối có thể như nhau sao? Đại tiểu loại sẽ không như nhau được không? Có muốn hay không cho em được thêm kiến thức? Đừng tưởng rằng nam nhân huynh đệ cùng bảo bối kia bạch trảm kê như nhau.”
“Đường Bạch Dạ, câm miệng, đi ngủ!” Lần này đến phiên Hạ Thần Hi kêu ngậm miệng.
Đường tổng thật tình đáng đánh đòn!
Thấy không thành thật bệnh hoạn, liền chưa từng thấy không thành thật bệnh hoạn như thế.
“Hạ tiểu thư, em xấu hổ?” Đường tổng nhìn Hạ Thần Hi, thật có điểm mặt đỏ, anh đắc ý cảm khái, “Cuối cùng cũng khiến em mặt đỏ một lần, thoải mái.”
“...” Hạ tiểu thư nhắm mắt lại đi ngủ, “Đường tổng, em ngày mai còn phải đi làm, không có anh tốt mệnh như vậy muốn tranh một ngày, đi ngủ, đi ngủ.”