Yêu tinh...
"Đường Bạch Dạ... Ô..." Còn chưa nói hết liền bị anh hôn, Hạ Thần Hi hai tay vòng quấn lên cổ anh, lồng ngực cũng kề sát lồng ngực anh, bị anh hôn tới thân thể không ngừng ngửa ra sau.
Tay Hạ Thần Hi, xoa lồng ngực của anh, làn da nóng hổi, bắp thịt rắn chắc.
Nhịp đập khêu gợi.
Lòng của cô đang rối loạn.
Cánh tay Đường Bạch Dạ vòng qua cô, ép thân thể cô kề sát chính mình, mặt khác một tay phủ lên đầu cô, không cho phép cô trốn tránh, hôn nhiệt tình mà triền miên, mặt Hạ Thần Hi dần đỏ lên.
Sau khi kết hôn, người này hôn càng lúc càng kích thích, càng lúc càng lưu manh.
Cô mang thai, không thể thỏa mãn anh, người này mỗi lần □□ khởi đến liền thích hôn cô, vừa hôn chính là đặc biệt kích thích, đặc biệt triền miên, hình như kiếp này hôn cũng không có đủ.
Lưỡi anh linh hoạt, tinh tế liếm môi trên của cô, đây là điểm mẫn cảm của Hạ Thần Hi. Mỗi lần hôn đều khiến cô ý loạn tình mê, anh có thể cảm nhận được cái rùng mình của cô.
Mỗi lần bị anh kéo đến tình dục hải dương trung, nàng cũng hội khủng hoảng.
Con người sợ nhất không khống chế được mình.
Điểm này sẽ làm cô không khống chế được hành vi, Đường Bạch Dạ thích cô không khống chế được, vậy sẽ cho rằng, anh làm cô không thể khống chế được.
Như vậy lý trí của nữ nhân, chung quy chính anh mới có thể khống chế.
Đây là niềm kiêu ngạo của anh.
Mỗi lần để Hạ Thần Hi ý loạn tình mê, anh cảm thấy kiêu ngạo cùng thỏa mãn. So với chân chính tiến vào còn thỏa mãn hơn.
Đường Bạch Dạ mút đầu lưỡi cô, truy đuổi, cô trốn tránh, anh liền đuổi kịp, khiến cô không thể trốn, triền miên đi lên, dường như muốn đem cô ăn sạch, cô không thể hô hấp, hơi chống cự đẩy anh ra.
Tay Hạ Thần Hi hơi dùng lực, Đường Bạch Dạ cuối cùng cũng thả cô ra.
Mặt cô ửng hồng, đầy ẩn tình, Đường Bạch Dạ thấy đáy lòng nóng lên, ánh mắt cũng trở nên cấp thiết, trên thân thể đã có phản ứng, toàn bộ tập trung đến thân dưới, cứng rắn để ở cô.
Cô có thể cảm nhận được, anh nóng rực, rất khát vọng.
Là như vậy cấp thiết, nóng lòng thả ra.
"Lưu manh, nhanh đi bơi hạ hỏa đi..." Hạ Thần Hi giục anh, thanh âm có chút khàn khàn, âm cuối thậm chí là mang theo run rẩy, càng câu người.
Đường Bạch Dạ áp vào trán cô cười hỏi, "Em có phải chưa thấy qua người có vóc dáng tốt nhất đúng không?"
Hạ Thần Hi triệt để không nói gì.
"Anh đã để em thấy qua vóc người tốt nhất rồi."
Đường Bạch Dạ lại hỏi, "Em có phải chưa thấy qua người có tình cảm nhất không?"
Thần kinh Hạ Thần Hi bị anh gây xích mích, "Là, là, là, anh là người tình cảm nhất, người đàn ông anh tuấn nhất, Đường tiên sinh, ngài nên xuống nước rồi."
Cô hận không thể một cước đem tên chim công này đá vào trong nước biển đi.
Anh một ngày không tự kỷ, anh sẽ chết có phải hay không?
Đường Bạch Dạ nhếch miệng cười, hiển nhiên đặc biệt hài lòng. Hạ Thần Hi đặc biệt vô ý, khen anh vóc người đẹp, khen anh gợi cảm, anh cao hứng như thế sao? Cô không khen anh, anh cũng vẫn gợi cảm như vậy, như vậy yêu tinh a.
"Mặc kệ những người đàn ông khác anh tuấn hơn, gợi cảm hơn, ở trong mắt em, chồng em phải là anh tuấn nhất, tình cảm nhất." Đường tổng nói xong câu đó, hùng dũng oai vệ chạy đến trước biển, tức khắc hòa mình vào nước biển.