Trang phục Hạ Thần Hi, áo khoác Đường Bạch Dạ, rơi trên mặt đất.
Đường Bạch Dạ xé lễ phục trên người cô, Hạ Thần Hi nghe âm thanh xé rách, lễ phục liền tuyên bố diệt vong.
“Đường Bạch Dạ... Ô...” Cô vừa mới vừa lên tiếng ngăn cản liền bị Đường Bạch Dạ ngăn chặn miệng, Hạ Thần Hi không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, cởi áo sơ mi của anh, hai tay xoa lồng ngực anh, một tay đi xuống. Cởi ra thắt lưng của anh, chỉ nghe đinh một tiếng, âm thanh cực kỳ ái muội, tất cả lý trí hoàn toàn biến mất.
Đường Bạch Dạ ôm Hạ Thần Hi để ở trên cửa, không thể chờ đợi được ôm chặt cô vọt vào.
“Anh... Nhẹ chút.” Cô thở phì phò nói, một luồng nhiệt nóng kết hợp, xông thẳng da đầu, lại xoay quanh xuống, tay chân tê dại , Hạ Thần Hi hơi cắn môi, Đường Bạch Dạ sớm liền không nhịn được, hung hăng luật động.
“...”
Anh muốn Hạ Thần Hi đã lâu rồi. Phần dục vọng này anh không nhận ra được anh thích Hạ Thần Hi lúc nào, đã rất khắc sâu, đã sớm ở trong lòng anh mọc rễ nảy mầm, chính anh cũng không thể xem nhẹ, cũng không muốn kiềm chế, anh muốn được cô.
Đặc biệt cảm tình nồng nàn, càng muốn muốn cô. Tình cảm đậm đà, dĩ nhiên nghĩ đến càng thân mật tiếp xúc. Nhưng mà, bọn họ là làm việc tốt thường gian nan. Hoặc là Hạ Thần Hi khác người, không muốn, hoặc là chính là có quá nhiều bóng đèn, đánh vỡ chuyện tốt của anh. Anh đã sớm nghĩ hôm nay không bỏ qua cho cô. Lâu như vậy, anh nhịn được đủ lâu. Từ gặp gỡ cô, anh giữ mình trong sạch, chỉ nghĩ muốn cô.
Đường Bạch Dạ thật sâu nhiệt tình, cuối cùng cũng giảm, ôm cô đi đến phòng ngủ, hai người cứ như trẻ sinh đôi kết hợp, cũng không tách ra, Hạ Thần Hi đầu óc một mảnh mơ hồ. Cái gì cũng không thể nghĩ, bị Đường Bạch Dạ kéo vào thế giới của anh.
Thế giới này xa lạ với cô. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ở thế giới của anh trầm luân, ý loạn tình mê, không biết phải làm sao. May mắn, đây là sở hữu của cô, của cô toàn bộ. Nam nhân thô suyễn cùng nữ nhân ngâm khẽ, đan vào nhau. Hạ Thần Hi hơi mở mắt ra, nhìn người nam nhân ở trên người cô phập phồng.
Đường Bạch Dạ hơi nhắm mắt lại, mặt biểu tình trầm mê, gợi cảm cực kỳ, mồ hôi theo trán anh ngưng tụ thành hột chảy xuống rơi trên ngực cô.
Nghĩ lại, anh khiêu vũ gợi cảm mê hoặc. Anh lúc này, cũng là như thế gợi cảm mê hoặc. Giờ khắc này, Hạ Thần Hi rất thỏa mãn kiêu ngạo. Đường Bạch Dạ là của cô, hoàn toàn thuộc về của cô. Thật giống như, anh và cô lạc vào trong vũ trụ, thần trí mơ màng.
Sở hữu của cô. Đường Bạch Dạ, em ở bên bờ sông nói câu nói kia là thật. Em rất thích anh. Em yêu anh.
“...”
Mây tan mưa tạnh, hai người ôm nhau ở cùng một chỗ, hưởng thụ dư vị, Đường Bạch Dạ còn chưa rời khỏi thân thể cô, hai người thở dốc, tim đập như sấm, mồ hôi dính chung một chỗ, như muốn thẩm thấu quyện vào nhau.
Một lúc lâu, một lúc lâu, không ai nói một lời. Hạ Thần Hi vẫn cảm thấy thể lực của mình rất tốt, không ngờ, làm loại sự tình này, tiêu hao thể lực như thế, thật mệt người, rất mệt mỏi rã rời. Là một loại thỏa mãn mệt mỏi rã rời. Tràn ngập thân thể.
Đường Bạch Dạ so với cô rất nặng, áp ở trên người cô, đem cô cả người che phủ cùng một chỗ, cô không thấy nặng, chỉ cảm thấy rất thoải mái, rất thỏa mãn, hơi thở của anh không đâu không bao phủ cô. Cảm giác an toàn, phong phú là bên cạnh người không thể không cho cô.