Không ngờ, thấy một màn Lâm Lâm đánh Hạ Thần Hi.
Thời gian các cô đếnchỗ ấy thì thấy Lâm Lâm đã nắm lấy vai Thần Hi, vẫn đánh bụng dưới Thần Hi, đánh rất ngoan độc, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất là ai, sao lại đối với những chuyện ẩu đả như vậy mà cảm thấy hứng thú chứ.
Vừa nhìn Lâm Lâm đánh độ mạnh yếu cũng biết là ân oán cá nhân.
Các cô không có ý định xen vào nên ở một bên xem cuộc vui, Hạ Thần Hi bởi vì đau đớn, vẫn cúi đầu, Hạ Thanh cũng không nhận ra mãi đến khi Hạ Thần Hi bị Lâm Lâm đánh ngã, các cô cho rằng Thần Hi đã bị đánh đến sắp chết, không ngờ thần Hi lại đột nhiên phát lực, đem Lâm Lâm đánh lên cửa sổ xe.
Lại dùng miểng thủy tinh rạch mặt Lâm Lâm trong nháy mắt đó, Hạ Thanh mới cảm thấy, ừ, có chút ý tứ.
Cho nên, cô mới ra tay cứu Hạ Thần Hi.
Loại chuyện này, các cô xưa nay có thể không chọc vào liền không chọc vào, rất ít xen vào ân oán cá nhân của người khác, cho nên, Hạ Thanh không ngờ, xưa nay thờ ơ lạnh nhạt, sẽ làm chị thần Hi bị đánh thành hình dạng này.
Nếu không phải Hạ Thần Hi trong lúc sắp chết đến nơi dùng hết lực đẩy ngã Lâm Lâm và dùng thủy tinh chống trả làm Lâm Lâm bị thương, nếu không xảy ra chuện như thế Hạ Thanh dự đoán cô sẽ không xuất thủ cứu giúp, cứu Hạ Thần Hi một mạng ở ven đường chỉ là tiện tay làm việc nghĩa mà thôi, tất cả đều là sự trùng hợp của duyên số.
Bởi vì ở trên người của Hạ Thần Hi, các cô thấy được hình dáng của bản thân lúc trước.
Không chịu thua, không tiếp thu thua, chỉ cần có một hơi thở cuối cùng, chẳng sợ bản thân không xuất được chiêu để đánh trả, bản thân các cô cũng có thể đem bên người một tảng đá biến thành lưỡi dao sắc bén, giết chết địch nhân, vì sự dẻo dai là sở hữu riêng của các cô.
Hạ Thanh một cước đá bạo lực lên tường của ngôi nhà cũ kiểu Châu Âu, thế là ngôi nhà cũ phải chiệu một cước đá bạo của cô.
Thất Thất mi tâm nhíu lại, nắm lấy tayHạ Thanh, “Thanh, dù cho chúng ta lúc đó gặp được màn kia, kịp thời ngăn cản thì đứa nhỏ của chị cậu cũng không giữ được, cậu không nên tự trách mình.”
”Người phụ nữ kia, tôi nhất định phải đem băm thành trăm mảnh.”
Cố Thất Thất nói, “Chị cậu trước khi hôn mê đã nói, muốn giữ lại cái mạng của cô ta, vì thần Hi muốn đích thân giết Lâm Lâm.”
”Đây là đương nhiên, sau khi cô ta chết tôi cũng sẽ làm cho cô ta không thể nào yên ổn.” Hạ Thanh hừ lạnh, nhìnHạ Thần Hi bất tỉnh đang ngủ say, mặt mày đều là đau lòng, chị của tôi, nhất định đã rất vất vả, lúc nào cũng không muốn để tôi lo lắng, chị ấy nhất định sẽ tốt lên thôi.
Cố Thất Thất ở một bên, mím môi không nói.
Hạ Thanh đột nhiên cầm lấy vũ khí trong vali của mình, Cố Thất Thất nheo mắt lại, mặt không thay đổi hỏi, “Cậu muốn làm gì?”
”Giết Đường Bạch Dạ!” Hạ Thanh trầm giọng nói, nhìn về phía Hạ Thần Hi trên giường, đột nhiên cười xinh đẹp, “Thừa dịp chị của tôi chưa tỉnh lại, hoàn thành nhiệm vụ, miễn cho đêm dài lắm mộng, còn người phụ nữ ác độc kia, tôi còn nhiều mà biện pháp, sẽ từ từ tra tấn cô ta đến chết.”
”Tôi cùng đi với cậu.” Cố Thất Thất quyết định thật nhanh,vì cô và Hạ Thanh như hình với bóng, là một đôi chị em mồ côi tốt nhất.
Ăn ý nhất, giống như là một người.
Hai người bọn họ liên thủ, ít có địch thủ nào chống trả được.
”Thất Thất, cậu ở nơi này chiếu cố chị của tôi, phục kích một người, một mình tôi là đủ.” Hạ Thanh cầm món vũ khí trong valy xách đi, tiêu sái xuống lầu, Cố Thất Thấtnhìn bóng lưng của cô mà lo lắng...
Đường Bạch Dạ, không phải dễ giết như vậy.
Hạ Thanh nhìn như thờ ơ, kì thực khí phách bức người, nhìn như người tính tình điềm đạm nhưng thật ra nóng nảy vô cùng.
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay, một tay súng ngắm, sẽ như người sống trong khu không có thiên lí vậy.
Thành phố S là khu tài chính, có quá nhiều nhà cao tầng, Đường thị cũng không phải là cao ốc cao nhất, phụ cận tòa nhà toàn là văn phòng, nhiều lắm, như một mảnh rừng chằn chịt, Hạ Thanh đang ngậm một cây viết nghiên cứu cấu trúc bên trong cao ốc củaĐường thị để tiện cho việc hành động của mình.