Cực hạn của con người là như thế nào chính là thế đó đều được mang ra.
Đối với cậu ta bây giờ hai mươi kg thực sự quá miễn cưỡng.
Thiếu niên mười năm tuổi mới bắt đầu tập đã bắt mang vác hai mươi kg, trận huấn luyện này thực sự là… Ác ma.
Ngu ngốc, muốn giảm béo a!!!
Nếu như ngu ngốc mà mấy năm nữa một trăm cân, có phải cậu phải vác trên vai không phải hai mươi kg mà là ba mươi kg thì làm sao mà sống nổi đây.
Trên lưng đều là mồ hôi, cũng ướt đãm, đầu trần không có cộng tóc, mồ hôi theo đầu không ngừng roi, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào khô ráo, Tư Đồ Mặc cố ý giẫm chân ga phóng đến bên cạnh cậu rồi vụt qua, để lại một trận khói bụi phía sau, Hạ bảo bối vốn chạy đang không vững vàng, hít một làn khói bụi, miệng cũng toàn bụi đất, phổi như tê liệt đau nhức.
Cậu cấp tốc điều chỉnh trạng thái tốt nhất, trong lòng nguyền rủa Tư Đồ Mặc, lại ngoan cường chạy tiếp.
Mười km, cậu chạy chậm nhất phía sau, cậu không dám tin, mình như vậy mà mang được hai mươi kg đi đến cuối cùng, mặc dù vừa đến hai chân như mềm nhũn ngã sấp xuống, bò cũng không bò dậy nổi.
Anna cuống quýt qua dìu cậu ta dậy, chạy đường dài như vậy phải di động nằm như vậy rất nguy hiểm.
Hạ bảo bối cảm giác hai chân như không phải là của mình, để Anna kéo hắn đi.
Tư Đồ Mặc nói, “Không tệ, tôi vốn chỉ muốn cậu hoàn thành được một nửa hành trình, không ngờ cậu chống đỡ được toàn bộ hành trình, sau n ày cậu đều mang hai mươi kg khi chạy việt dã, sẽ mau tiến bộ.”
Hạ bảo bối hai chân mềm nhũn, đột nhiên có cảm giác muốn chết, Anna thiếu chút nữa không đỡ được cậu ta.
“Hai mươi kg quá miễn cưỡng, anh đừng có giả mèo khóc chuột, cho dù anh có cho tôi vác thêm hai mươi kg đi nữa.” Đúng bằng với trọng lượng cơ thể.
Hạ bảo bối nắm tay yên lặng, đúng thật là đánh chết vẫn ngu ngốc mà.
Lại muốn nhiều hơn, cậu ta chính là ngu ngốc muốn tự ngược mà.
Tròn năm phút đồng hồ, anh ta không nói lời nào, mười km việt dã sau chỉ được nghỉ ngơi bẩy phút, lại tiến hành đợt huấn luyện, ở giữa không có một chút chướng ngại vật, Hạ bảo bối xem qua quân đội trụ sở huấn luyện, không có quốc gia nào có trụ sở huấn luyện cay độc như quốc gia này. Mà lại, vô song trên đảo bởi vì huấn luyện có thể tử vong vô cùng hiếm thấy.
Bọn họ có thể thiết kế ra lực lượng thiết bị cùng hạng mục huấn luyện.
Hạ bảo bối một câu nói cũng không kịp nói, lại tiếp tục huấn luyện.
Lúc này tiểu manh oa, đang ở trên giường của Hạ bảo bối ngủ ngon lành, toàn bộ ở vô song đảo chỉ có cô là có phúc được ngủ trưa, mơ giấc mộng ngọt ngào, An Tiêu Dao cùng Hạ Thanh, Cố Thất Thất chờ người ở nơi khác của trụ sở huấn luyện dạy một đám thiếu niên chừng mười năm tuối tập luyện.
Đó là nhóm thiếu niên tốt nghiệp sớm, An Tiêu Dao đổi tác phong huấn luyện, chò bọn họ tới khiêu chiến, bất kể là thể năng, đã đấu, xạ kích ai đến cũng không cự tuyệt, đây là những thiếu niên thân thể tốt nhất, thập phần tự tin có thể giành được bọn họ.
Dù sao An Tiêu Dao cùng Cố Thất Thất bọn họ đã nhiều năm chưa có qua huấn luyện, bọ họ huấn luyện cơ bản những hạng mục rất bảo thủ, không có các thiều niên như vậy nối tiếp, cường độ cũng lớn.
Kết quả, các thiếu niên thua lộn xộn, thành tích tốt nhất cũng là có người cùng An Tiêu Dao xạ kích hòa nhau, An Tiêu Dao mỉm cười nói, “Đây không phải là cùng hạng với tôi, các cậu cùng tới chỗ vợ tôi luyện một chút.”