Gợi cảm lại mị hoặc.
Tóc anh nhuốm đầy mồ hôi, ở trên sàn nhà bằng gỗ cũng đầy dấu vết ẩm ướt.
Morgan ở một bên chỉnh lý số liệu, An Tiêu Dao cầm lấy vừa nhìn thấy hiệu quả không tệ, so với dự tính của anh cũng tốt hơn. Morgan cầm tư liệu đi ra ngoài trước, An Tiêu Dao đứng ở bên cạnh Lục Trăn, mỉm cười hỏi, “Còn thừa thụ được sao?”
“Chút lòng thành.” Lục Trăn cười, tao nhã sắc bén, dường như Lục Trăn của quá khứ đã trở về, giống như là một giấc mộng bình thường, có chút cảm giác không chân thực “Huấn luyện cường độ cao trong quá khứ cũng chịu đựng được thì loại huấn luyện này có là cái gì?”
Anh ngồi dậy, cầm lấy khăn mặt bên cạnh lau tóc “Có tin tức gì mới không?”
An Tiêu Dao gật đầu, đem việc Hạ Thần Hi cùng Hạ Phong gặp mặt ban nãy nói qua một lần, anh cũng nói cho Lục Trăn, Tiểu Tuyết phối hợp bọn họ, tay Lục Trăn vẫn lau tóc, như không có việc gì sảy ra.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, mặc kệ cậu muốn làm gì, tôi cũng sẽ ủng hộ.”
Lục Trăn cười chế nhạo nói, “Mạng này của tôi là do Tiểu Tuyết nhặt về, bây giờ lại phải đối phó với cha của cô ấy, tôi có phải rất vong ân phụ nghĩa hay không?”
“Thành ngữ vong ân phụ nghĩa này cũng không phải nói như vậy.” An Tiêu Dao nói, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi nghĩ không ai sẽ trách cứ cậu, sớm muộn gì bọn họ cũng phải trả giá cho những gì bọn họ đã làm đối với cậu.”
Lục Trăn trầm mặc, lại một lần nữa mở mắt ra, đã là đao phong sắc bén, “Tiêu Dao, chẳng sợ phải xin lỗi Tiểu Tuyết, việc này tôi cũng sẽ không thể cứ như thế mà quên đi được.”
“Tôi biết.” An Tiêu Dao nói, “Cứ làm theo ý cậu đi.”
...
Sau khi Tiểu Tuyết trở lại cao ốc không bao lâu, Lục Trăn tự mình đi tìm cô. Lúc đó, Hạ Thần Hi cùng Tiểu Tuyết đang thương lượng việc của cha mình. Tiểu Tuyết đem Lục Trăn kéo đến ngồi bên cạnh, bắt mạch cho anh, hôm nay trạng thái của anh rất ổn định.
Phải nói, tình hình hiện tại của Lục Trăn đã ổn định hơn nhiều rồi.
Tình trạng nghiện ma túy cũng qua, thân thể đang được khôi phục, việc chia tay với Nolan không gây ảnh hưởng quá lớn với anh, sống không được mấy năm, hình như anh cũng không quan tâm, anh khiến mọi người bất an nhưng chính anh lại ở trạng thái rất bình thường.
“Mấy ngày nay có thể tập một ít huấn luyện thể năng thường quy, cước bộ chậm vừa phải, dục tốc bất đạt, nếu quá gấp gáp có khiến anh mất sức nhiều.” Tiểu Tuyết ôn nhu đề nghị, tiếu ý dịu dàng.
.........
Trong lòng Lục Trăn có chút áy náy, “Về chuyện của cha cô, tôi xin lỗi.”
Anh nghĩ tới nghĩ lui, tóm lại vẫn muốn nói một tiếng với Tiểu Tuyết. Anh đã nói qua một lần với Hạ Thần Hi, nhưng Hạ Thần Hi cùng Tiểu Tuyết cũng không như nhau. Anh sợ Tiểu Tuyết không thể tiếp thu, anh muốn làm cái gì với người nhà của các cô thì các cô có quyền lợi phải biết.
“Anh không cần nói xin lỗi.” Thanh âm của Tiểu Tuyết nhu hòa như gió xuân tháng ba, thậm chí có thể ngửi thấy được vị hoa hương “Là cha tôi phải xin lỗi anh, anh muốn tìm ông ấy cũng không có gì sai cả.”
“Chỉ là, Lục Trăn, đáp ứng tôi, đừng quá cực đoan, tôi cho phép anh hận, nhưng không cho phép anh thương tổn chính mình. Ông ấy là người duy nhất có thể cứu anh, tôi không muốn anh bị hận thù làm mù quáng, đem đánh mất cơ hội sinh tồn của chính mình.”
“Anh xem, đối với anh em cũng không có yêu cầu gì khác cả, chỉ có mỗi yêu cầu đơn giản như vậy thôi. Anh có thể hứa với tôi được không?”
Lục Trăn nhắm chặt mắt, anh làm người, xưa nay bằng phẳng, anh muốn giết cha của các cô, anh có nói với Hạ Thần Hi, cũng tới thỉnh tội cùng Tiểu Tuyết. Anh rất thẳng thắn, không có chút nào giấu diếm khuất tất cả.