"Tưởng Tuệ mang thai."
Hạ Thần Hi cùng Hạ Thiên liếc mắt nhìn nhau, hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Đường Bạch Dạ, nụ cười trên mặt Hạ bảo bối lập tức cứng đờ, hiện đầy vẻ lo lắng, Hạ Thần Hi nhất thời cũng im lặng, phòng khách bỗng trở nên nặng nề.
"Hôm nay cha định nói chuyện huỷ bỏ hôn ước với cô ta, không ngờ, cô ta đột nhiên ngất xỉu nên cha đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra, cô ta đã có thai hai tháng, đứa bé là của cha." Đường Bạch Dạ nói thẳng ra, không một chút giấu diếm.
Ánh mắt Đường Bạch Dạ nhìn thẳng Hạ Thần Hi.
Trong lòng Hạ Thần Hi vô cùng buồn bực, nhưng trên mặt cười tươi như hoa, "Đường tổng, chúc mừng."
Tiếng chúc mừng đúng như trong dự liệu của Đường Bạch Dạ, sắc mặt của anh càng lạnh lẽo.
Trên gương mặt bụ bấm nõn nà của cậu bé mất đi nụ cười thường ngày, nặng nề như giông bão tháng sáu.
"Chúc mừng!" Hạ bảo bối nói từng chữ từng chữ, như mang theo ngàn cân.
Sự lạnh lẽo của Hạ bảo bốitới nhanh, đi cũng nhanh, đem bánh quy vứt trong thùng rác.
"Cha, cha định làm như thế nào? Cưới người đàn bà kia sao?" Hạ bảo bối hỏi, giọng nói lạnh như băng.
Đường Bạch Dạ nói, "Sẽ không!"
"Đứa bé thì sao?" Hạ bảo bối hỏi.
"Con trai của cha, chỉ có Hạ Thiên." Đường Bạch Dạ cũng không do dự, trầm giọng nói, như hứa hẹn điều gì, ánh mắt từ trên mặt Hạ Thần Hi lướt đến trên mặt Hạ bảo bối, "Con trai của cha, chỉ có con."
Sắc mặt Hạ bảo bối hơi tốt hơn, đột nhiên tủi thân chau mày, nhào vào trong ngực Hạ Thần Hi lăn lộn, "Mẹ, bảo bối đau lòng, hết sức đau lòng, mẹ mau an ủi bảo bối, con muốn khóc đến chết. . . . . ."
Bé muốn có một gia đình hoàn chỉnh, có cha , có mẹ, có bé, tương lai có thể mẹ sẽ có em trai, em gái, đó là gia đình hạnh phúc.
Nhưng hiện tại lại biết được cha có người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Hạ bảo bối rất tức giận!
Quả thực có thể nói tức giận không kiềm được.
Trừ những đứa bé do mẹ sinh ra, bé sẽ không nhận ai khác làm em trai, em gái.
Không có cửa đâu!
Từ miếng bánh quy vô tội kia có thể nhận ra được, rốt cuộc trong lòng Hạ bảo bối có bao nhiêu vặn vẹo.
Hạ Thần Hi im lặng nhìn Hạ bảo bối diễn kịch, không nhịn được túm cổ áo của bé lên, "Đau lòng?"
Hạ bảo bối khẳng định gật đầu, "Hết sức đau lòng."
"Tan nát cõi lòng rồi?"
"Bảo bối tan nát cõi lòng."
"Khóc ra hai giọt nước mắt chứng minh cho mẹ thấy tâm trạng của con đi."
"Mẹ, chờ con lấy hai cái ớt là có thể chảy nước mắt." Hạ bảo bối nói, nắm tay mẹ, trong lòng bảo bối rất không vui, cầu xin mẹ đừng thờ ơ như vậy.
Hạ Thần Hi nói, "Đường Bạch Dạ có nhiều phụ nữ như vậy, có con riêng là chuyện bình thường, vị hôn thê danh chính ngôn thuận có con lại càng bình thường hơn nữa, lúc nào đến lượt con đau lòng rồi?"
Đường Bạch Dạ trừng mắt nhìn Hạ Thần Hi.
Hai mắt Hạ bảo bối yếu ớt nhìn Hạ Thần Hi, ngược lại tựa như pháo kích oanh tạc Đường Bạch Dạ, "Cha, con rất nghiêm túc nói cho cha biết, cha đã bị điểm trừ trong lòng con."
Trong lòng Đường Bạch Dạ rất đau đớn, "Không có mức tiêu chuẩn à?"
"Điểm trừ!" Hạ bảo bối nói, "Con rất tức giận, muốn đi đánh quái, không ai được đến quấy rầy con."
Hạ bảo bối xoay người, vào trong phòng, lập tức đăng nhập, "Lục Trăn, Long Tứ, tôi muốn giết người, nơi nào cần người chết?"
Lục Trăn xuất hiện nói, "Nơi nào cũng cần người chết, dân số trên thế giới tăng vọt, qua đông, phải giết chết bớt."
Long Tứ hỏi, "Bảo bối, cậu bị cái gì kích động vậy?"