Tốc độ Hạ Thần Hi thật nhanh, cũng không thể lấy giây đến tính toán, mới một cái nháy mắt, lại là một người bị cô cắt ngang xương sống lưng bỏ mạng.
Chiêu số lợi hại.
Hơn nữa có một đặc điểm, đều là một chiêu toi mạng.
Trương Phi Hổ trong nháy mắt kịp phản ứng, "Nổ súng, giết bọn họ."
Trên mặt đất bị đánh được không thể động đậy Đường Bạch Dạ hướng bên cạnh lăn một vòng, tìm được vật che đậy, Hạ Thần Hi kéo một người áo đen đến trước người, ngăn trở đạn, hơn mười người nổ súng, đem người kia bắn thành tổ ong vò vẽ.
Hạ Thần Hi rút súng lục bên lưng hắn ra, trên mặt đất lăn một vòng, đến một chiếc xe bên cạnh, cô không có tạm dừng thở dốc, trong nháy mắt nằm bò trên mặt đất, nằm bò trên mặt đất bắn ba phát, cách cô bốn bước sau xe có một người mặc áo đen nhân trên chân trúng đạn, nhao nhao té trên mặt đất.
Hạ Thần Hi đối đầu với bọn họ, lại bắn ba phát, toàn bọ trúng đầu.
Đường Bạch Dạ lấy Desert Eagle (tên loại súng) tùy thân mang theo ra, bắt đầu đánh trả, trong lúc nhất thời, bến tàu tất cả đều là tiếng súng không ngừng, Trương Phi Hổ dưới sự bảo vệ, trốn ở nơi bí mật.
Giận dữ hỏi, "Người phụ nữ này là ai?”
Anh tưởng là người bình thường, cho nên mới để cô đi cùng Đường Bạch Dạ.
Ai biết, người phụ nữ biến hóa nhanh chóng, thành sát thủ Tu La.
Đường Bạch Dạ cũng là ngạc nhiên, nhưng mà, lúc này, không được phép suy nghĩ nhiều, cứu bảo bối quan trọng.
Phía sau người anh có tên bảo tiêu cao to trầm mặc không trả lời.
Trương Phi Hổ đối người bắn tỉa nói, "Giết cô ta."
"Hạ Thần Hi, cẩn thận."
Đường Bạch Dạ còn chưa có cảnh cáo Hạ Thần Hi, cô đã nhận thấy được nguy hiểm, nơi cao ba tầng lầu, một người bán tỉa hướng phía cô, chính là tầm nhìn trăm phần trăm, Hạ Thần Hi khom lưng, cúi đầu hướng một góc chết xông tới.
Lúc này, đạn như mưa hướng cô quét tới.
"Mẹ..." Trái tim Hạ bảo bối nhảy lên.
Hạ Thần Hi đánh về phía, đang có sát thủ, cô là đón đạn chạy tới, vừa tiện tay theo trên mặt đất nhặt sắt vụn lên đánh ra một tấn chợt xoay tròn, hướng bốn gã bắn xuyên qua.
Bọn họ không kịp né tránh, sắt vụn tua nhỏ cổ động mạch, toàn bộ tử vong.
Hạ Thần Hi cởi xuống súng ống của một người, đạn dược, ném cho Đường Bạch Dạ, sau đó Đường Bạch Dạ, bổ sung đạn dược, Hạ Thần Hi theo trên người bọn họ rút ra toàn bộ vũ khí, cho dù là một thanh đao nhỏ.
Tiếng súng, lại một lần nữa vang lên.
Hạ Thần Hi lượm đạn dược xong, ánh mắt Đường Bạch Dạ nặng nề liếc nhìn cô một cái, ánh mắt Hạ Thần Hi thẳng tắp chống lại Đường Bạch Dạ, tiếng súng ở đỉnh đầu bọn họ vang lên, Đường Bạch Dạ lủi qua đây.
Hạ Thần Hi nói, "Anh bắn tỉa ở hai góc, đây là góc chết duy nhất."
"Đông nam có tám người, bắc có mười chín người, bên người Trương Phi Hổ có mười người, những người khác rải rác, tôi ước tính ra, có hơn bốn mươi người."
"Chân chính có thực lực , không được hai mươi người, những người khác đều là đầu đường cuồn cuộn, chưa đủ gây cho sợ hãi."
Thanh âm của cô có trật tự, vô cùng rõ ràng, bình ổn.
Đường Bạch Dạ thầm nghĩ, cô ở mưa bom bão đạn, rốt cuộc là lúc nào quan sát hoàn cảnh chung quanh, anh thậm chí cũng không kịp ngẩng đầu, bởi vì đạn quá dày đặc, hơi chút không chú ý cũng sẽ bị đánh cho tan tành.
"Sau lưng của tôi giao cho anh.”Hạ Thần Hi trầm giọng nói, hai tay giơ súng.
Đường Bạch Dạ nặng nề gật đầu, "Tôi yểm trợ cho cô.”
Hạ Thần Hi gật đầu, hoàn toàn tín nhiệm, có lẽ, cô chưa bao giờ tín nhiệm qua một người, chỉ có Đường Bạch Dạ, đem nguy hiểm sau lưng của mình, toàn bộ giao cho anh.
"Cô có thể bắn súng hai tay?”
Hạ Thần Hi nghiêng đầu, "Tôi cảm giác, tôi có thể."