Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: hạ trần

Beta:thanh huyền

Hạ Thần Hi thất kinh, cô đánh vào bụng Hạ Thanh độ mạnh yếukhông quá nhiều, cô lại vẫn có thể phun ra một ngụm máu tươi, đây là cái thể chất gì?

Căn bản không có khả năng!

Hạ Thanh thô bạo lau đi vết máu khóe môi, giống như vừa phun một bãi nước miếng, vô cùng thẳng thắn nói, “Tôi bị thương.”

Ngụ ý, lão tử bị thương, không đánh.

Mọi người, “...”

Cố Thất Thất ở một bên động cũng không động, mặt không biểu tình, sắc mặt Cố Thất Thất cũng không đổi, cuống quít đỡ Hạ Thanh, rất quan tâm hỏi, ”Thanh, có đau hay không, chúng ta đi bệnh viện đi.”

Mọi người, “...”

Hạ Thần Hi nhịn không được muốn cười, các cô xem tất cả mọi người là người mù sao?

Cố Thất Thất hiển nhiên biết Hạ Thanh làm bộ, ở một bên cũng không có động tĩnh, nếu như Hạ Thanh thực sự bị thương phun ra một ngụm máu tươi như thế, Cố Thất Thất đã sớm xông lên liều mạng cùng Hạ Thần Hi, thẳng đến Hạ Thanh cho cô ánh mắt, cô mới biết phối hợp.

Một phối hợp này, mọi người dở khóc dở cười.

Cố Thất Thất không phải người diễn trò, cho dù là hỏi có muốn đi bệnh viện hay không, cô cũng là lấy một loại khẩu khí rất lãnh ngạnh hỏi, một chút cũng không có thần sắc gì lo lắng.

Nolan thiếu tá hừ lạnh, “Thất Thất, cô đánh.”

Cố Thất Thất a một tiếng, Hạ Thanh nói, “Thất Thất hôm qua cũng bị thương.”

Cố Thất Thất mờ mịt nhìn Hạ Thanh, “Hôm qua tôi bị thương chỗ nào?

”A, hôm qua tôi gặp được một sát thủ, bị thương.” Cố Thất Thất tùy tiện cho một lý do.

Mọi người càng không nói gì, lúc Cố Thất Thất nói dối, vô cùng không có độ tin cậy, bởi vì biểu tình cũng không phối hợp, vẻ mặt là tôi nói là lời nói dối, các người không nên tin tôi, biểu tình là lời nói như vậy.

Ai tin a a a a.

Hạ Thanh cũng không nói gì.

”Bị thương ở đâu?” Nolan hỏi.

Hạ Thanh nói, “Ngực, thiếu tá anh muốn xem sao?”

Cố Thất Thất mặt đỏ lên, vẫn như cũ mặt không biểu tình, bên tai lại hơi nhiễm một điểm yên chi sắc (chắc ý là tai hơi đỏ).

Tiêu Tề đột nhiên cảm thấy đáng thương cho thiếu tá Nolan, có sát thủ lợi hại như vậy là một chuyện tốt, chỉ là, có thuộc hạ lưu manh không nghe lời như vậy, cũng là loại sự tình đau đầu nhất, quá lưu manh, quá vô sỉ.

Nolan thiếu tá ừ một tiếng, “Cô cởi tôi liền nhìn.”

Mọi người, “...”

Rõ ràng là quan binh bắt trộm, một cảnh rất hạo nhiên chính khí, cứng rắn, xem một kẻ lưu manh Hạ Thanh trộn lẫn thành hình ảnh hỉ cảm cười đùa, mà lại, Nolan thiếu tá giống như không có gì biểu tình, hình như với tác phong của cô rất quen thuộc.

Rất dung túng.

Hạ Thanh quyết đoán hoa si ôm ngực, “Thiếu tá đại nhân, anh đi giết Hạ Thần Hi đi, để chúng ta sùng bái một chút thân thủ của anh, tôi đã lâu không xem anh động thủ, chỉ có Lục Trăn có thể làm cho anh động thủ, này cũng không công bằng có phải hay không?”

”Anh không biết tôi sùng bái anh rất nhiều sao, thiếu tá đại nhân, xông đi, hùng khởi đi!”

Mọi người, “...”

Hạ Thanh, cô thực sự là một cực phẩm.

Mà lại Hạ Thanh rất nghiêm túc, xinh đẹp quyến rũ.

Mọi người lại lần nữa không nói gì.

Tiêu Tề nói, “Nolan thiếu tá, Thần Hi cùng FBI ân ân oán oán, hoan nghênh anh tùy thời chỉ giáo, chỉ là, hôm nay sắc trời đã tối, chúng ta sắp phải rời đi, xin anh giơ cao đánh khẽ.”

Nolan thiếu tá hừ lạnh, nhìn Hạ Thần Hi liếc mắt một cái.

Hạ Thần Hi nhìn Nolan thiếu tá, đúng mực.

Tiêu Tề ở bên tai cô nhẹ giọng nói, “Đi thôi.”

Hạ Thần Hi trong lòng nặng nề, vừa mới quay người lại, Nolan thiếu tá đột nhiên lên tiếng, “Hạ Thần Hi, tôi đã quên nói cho cô biết một việc, trên đường tôi tới đây nhận được tin tức từ bệnh viện, Đường Bạch Dạ ở ICU bị người hạ độc, không mai bỏ mình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK