Tiếp được đến mấy ngày, Oa Oa đều ẩn núp cậu, hai người cơ hồ không nhìn mặt, không nói nên lời. Sáng sớm thời gian cậu lên, Oa Oa còn đang ngủ, buổi trưa cô bé luôn luôn so với cậu ăn cơm trước, sau đó đi học, buổi tối cậu về trễ, cô bé sớm liền ngủ, đơn giản nói chuyện cũng không có, khiến cho Hạ Thiên một bụng tức giận, mỗi lần trở về nhìn thấy cô bé ngủ, tổng muốn đem cô bé đến nói chuyện, nhìn nhìn thời gian lại luyến tiếc. Ngày này cậu cố ý sớm một chút trở về, 7 điểm sẽ trở lại, nhìn thấy cậu ở dưới lầu, cậu liền nghe thấy thanh âm Oa Oa một đường chạy đi lên, cậu lên lầu liền nhìn thấy Oa Oa vậy mà ở trong chăn.
Giả bộ ngủ?
Nằm cái rãnh!!!
Lão tử vừa thấy ngươi ở trên ban công nhìn tin tức, mới một phút đồng hồ không được, ngươi là có thể ngủ?
Lừa ai đó?
Hạ Thiên vững vàng ngồi ở bên giường, cũng không đi rửa mặt chải đầu, hai tròng mắt nặng nề nhìn cô bé, Oa Oa trang mười phút, cậu còn chưa có khởi đến, cũng không nói chuyện, đại có một loại chỉ cần cậu bất tỉnh đến, cậu sẽ không đi tư thế.
Oa Oa bất đắc dĩ mở mắt ra, "Ca ca, anh đã trở về..."
Thanh âm nho nhỏ, có chút ủy khuất.
Hạ Thiên trên mặt một điểm tiếu ý cũng không có, "Thế nào bất trang?"
Oa Oa cầm lên chăn đều nhanh đắp ở mặt mình, sắc mặt đỏ bừng, Hạ Thiên giật lại chăn của cô bé, Oa Oa lúc này mới chậm rãi ngồi dậy, ngón tay đều nhanh nhéo ở cùng một chỗ. Đầu cũng mau thấp đến ngực, như là búp bê sứ như nhau ngồi ở chỗ kia.
Hạ Thiên thực sự là vừa tức lại không có nại.
"Em muốn trốn tới khi nào, vẫn luôn không muốn nói chuyện với ca ca sao?" Hạ Thiên hỏi.
Oa Oa lắc đầu, nhưng là không muốn giải thích, Hạ Thiên nhớ tới mấy ngày nay lúc ngủ, cô bé luôn luôn đưa lưng về phía cậu, cậu liền càng đến tức giận, nhưng mà, ngủ say, kia thói quen cũng thay đổi không được, cậu là vừa bực mình vừa buồn cười, nha đầu này có lẽ là xấu hổ, cậu sủng cô bé hai ba ngày, không ngờ liên tiếp mấy ngày đều như vậy, cô bé đây là tìm đánh đâu?
Cậu khơi mào cằm của cô bé, nhìn cô bé đỏ bừng mặt, nghẹn khí lại tiêu tan, cậu cũng không thể chân chính với cô bé sinh khí, "Nếu như em cảm thấy không có ý tứ, vậy em muốn cùng ca ca tách ra ngủ sao?"
Oa Oa quyết đoán lắc đầu, không muốn, cô bé một chút cũng không muốn rời đi ca ca, liền còn lại tháng sau, cô bé muốn đi, mấy ngày này là cô bé cùng ca ca kiếp này ở chung một tháng cuối cùng, cô bé sao có thể sẽ rời đi.
"Vậy chớ núp ca ca." Hạ Thiên cường điệu, sắc mặt cũng không thế nào hảo, "Em như thế ẩn núp ca ca, sẽ làm ca ca nghĩ đến em ghét ca ca."
Oa Oa quỳ khởi đến, một phen ôm cậu, thân thể mềm mập mạp trốn ở trong ngực cậu, ôm cổ cậu không muốn buông tay, "Em không ghét ca ca, em thích ca ca, ca ca biết rất rõ ràng."
"Ai khiến em ẩn núp ca ca nhiều ngày như vậy." Hạ Thiên không để ý tới cô bé, nhưng trong lòng hạnh phúc, cậu đặc biệt thích Oa Oa chủ động ôm cậu, hình như một đoàn thơm thơm mềm bông dán tại trên người cậu, đặc biệt thoải mái, làm tâm cậu động.
"Em không có ẩn núp ca ca..." Oa Oa ủy khuất nói, "Em sợ ca ca cảm thấy em... Không tốt."
"Ngươi đâu không xong?"
"Nhìn lén ca ca, đâu được rồi?"
"Nguyên lai em cũng biết nha đầu chết tiệt kia." Hạ Thiên cười mắng một câu, "Đừng nghĩ việc này, được không?"