Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là nhẫn cầu hôn của cô, không thể không có, bằng không, cô ngày sau dù có nhớ tới Đường Bạch Dạ, cũng sẽ giống như một giấc mộng, không có dấu vết, có chiếc nhẫn này, cũng là có một tưởng niệm cuối cùng, Hạ Thần Hi thở dài.

Đột nhiên cảm giác có người đi tới, Hạ Thần Hi quay đầu lại, thấy Đường Bạch Dạ đứng ở cửa.

Đường Bạch Dạ đi tới, rất tự nhiên đem cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn môi của cô, nụ cười trên mặt rất ôn nhu, rất ôn nhu, giống như, tất cả cũng không phát sinh qua.

Hạ Thần Hi ngồi trên nền nhà, cũng không cự tuyệt nụ hôn của Đường Bạch Dạ, hơi ôm cổ của anh, ôn nhu đáp lại.

Nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ cửa sổ sát đất, quét tới cảnh lãng mạn mà bi thương.

Đường Bạch Dạ để chóp mũi lên mặt của cô, nhẹ nhàng cười nói, “Em ngồi ở chỗ này làm cái gì, thay quần áo, chúng ta muốn đi ảnh lâu(nơi chụp ảnh).”

Hạ Thần Hi ngẩn ra, thốt ra, “Lắc tay phá hủy.”

Ánh mắt Đường Bạch Dạ chuyển qua trên lắc tay, khuynh thành quốc gia để ở trên tay Hạ Thần Hi, ngoài ý muốn mỹ lệ, chỉ tiếc là nghiền nát mỹ lệ, Đường Bạch Dạ là cố ý, anh biết, lắc tay này, Đường Bạch Dạ nhìn thật chói mắt.

Nghĩ đến việc, lắc tay này từng đánh rơi ở trên giường của Tiêu Tề, bọn họ đã làm gì, Đường Bạch Dạ cảm thấy như bị ăn một con ruồi.

Ánh mắt Đường Bạch Dạ sắc bén nhìn Hạ Thần Hi, sắc bén lại trầm tĩnh, Hạ Thần Hi tâm lạnh, cũng ý thức được cái gì, thầm mắng mình ngốc, phá hủy liền phá hủy, Đường Bạch Dạ cố ý làm hư, há sẽ để ý, cô còn hi vọng Đường Bạch Dạ quan tâm cái gì?

Bây giờ, Đường Bạch Dạ thật hận không thể coi như chưa từng nhận thức cô đi?

Đường Bạch Dạ lấy vòng trên tay Hạ Thần Hi đi, Hạ Thần Hi trong lòng hoảng hốt, thiếu chút nữa đoạt lấy, Đường Bạch Dạ tránh, ánh mắt trầm lãnh nhìn cô, Hạ Thần Hi hoảng sợ, không biết nên như thế nào đáp lại.

Vì sao Đường Bạch Dạ lại có ánh mắt lạnh như băng như thế?

Hạ Thần Hi lại làm sai cái gì?

Lắc tay bị phá hủy, Đường Bạch Dạ cầm lấy đi làm cái gì, anh cố ý làm hư, cũng lấy đi luôn không trả lại.

Không thể ném.

Lắc tay trọng yếu như vậy, cho dù là phá hủy, Hạ Thần Hi cũng muốn mang theo bên người, không muốn đánh mất.

“Anh cầm đi bộ châu báu để cho họ sửa chữa.” Đường Bạch Dạ nhàn nhạt nói, cho lắc tay vào trong túi quần, thanh âm vô cùng lạnh lùng, Hạ Thần Hi trong lòng cay đắng, anh sao có thể sẽ cầm đi sửa chữa.

Đường Bạch Dạ hôn hôn cái trán của cô, môi ấm áp, mang theo một cỗ ấm áp.

“Đi rửa mặt chải đầu đi, thời gian chụp ảnh cưới muốn một ngày.” Đường Bạch Dạ nói, thanh âm êm dịu.

Ngoại cảnh, trong phòng đều phải chụp, vô cùng tốn thời gian.

Hôm qua, Đường Bạch Dạ chờ mong ảnh cưới như vậy, chờ mong như vậy, Hạ Thần Hi vì anh mặc vào áo cưới đẹp, nghe nói thời gian nữ hài tử mặc áo cưới, xinh đẹp nhất, tối động nhân, Đường Bạch Dạnghĩ phải chính mắt thấy giờ khắc này.

Đường Bạch Dạ cũng chờ mong một khắc kia, lại không nghĩ tới, hôm nay muốn chụp ảnh cưới, tim của anh lại như tử thủy bình thường.

Hạ Thần Hi cố sức đứng dậy khỏi mặt đất, cước bộ lảo đảo mấy bước, Đường Bạch Dạ nhíu mày, vừa định đưa tay đi đỡ cô, ngón tay đã từ từ co rút nhanh thành nắm tay, không có đụng chạm Hạ Thần Hi, nam tử đen kịt con ngươi, phức tạp tối nghĩa, yêu hận giao triền.

Hạ Thần Hi đi chậm rãi tới hướng phòng tắm rửa mặt chải đầu, Đường Bạch Dạ đi sau cô, sáng sớm nướcrất lạnh, băng lãnh cọ rửa xuống, đảo qua thân thể của cô,cơ thể lạnh, chậm rãi chiếm cứ thần kinh của cô,tư duy của cô.

Da thịt cũng trở nên cứng ngắc, lạnh lẽo, cô không dùng nước nóng, đem mình ngâm ở trong nước lạnh, cảm thụ phần băng lãnh này, muốn mượn luồng lạnh lẽo này, ngăn chặn băng lãnh bốc lên trong lòng cô.

Cô thế nào sẽ đem mình đẩy tới loại tình trạng này?

Vì sao lại ngốc đến, đem mình bức đến loại tình trạng này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK