Đường Bạch Dạ hơi nhíu mày, ân oán anh và Tiêu Tề, tồn tại đã lâu, anh đã sớm muốn cùng Tiêu Tề đến một hồi chính diện giao phong, Hỏa Vân cùng Đường môn cũng thế tất sẽ có một hồi chiến tranh ngươi chết ta sống.
Giữa bọn họ, chưa từng có một hồi quang minh chính đại chiến tranh.
Nghe thấy Tiêu Tề bị u não, mệnh không lâu, tâm tình Đường Bạch Dạ, cũng không phải là cái gì khoái trá.
Đó cũng không phải chuyện gì khoái trá, Đường Bạch Dạ có ngạo khí chính mình, anh và Tiêu Tề chiến tranh, anh cần chính là một hồi quang minh chính đại khiêu chiến, chiến tranh, không phải loại này, chiến tranh không chiến mà thắng.
Trời xanh muốn đoạt đi mạng Tiêu Tề, anh mất hứng.
Cường giả chưa bao giờ sẽ sợ hãi mặt khác một vị cường giả, cũng sẽ không bởi vì anh ta tai nạn mà cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, đó là tiểu nhân gây nên.
Đường Bạch Dạ hi vọng chính là một hồi quang minh chính đại đọ sức.
"Anh ta còn trẻ như vậy, tại sao có thể có loại bệnh này?"
"Em cũng không biết."
"Tiêu Tề có thể tin được không?"
Hạ Thần Hi gật đầu, "Đây là hắc quả phụ nói cho em biết, em cũng xem qua Tiêu Tề uống thuốc, tinh thần của anh ta càng ngày càng kém hơn, hôm nay còn sốt cao không dậy nổi, tám phần là thật."
Đường Bạch Dạ nhíu mày, phi thường khó chịu hỏi, "Vậy em tại sao muốn bồi anh ta đến sa mạc đi nhìn mặt trời, em tối đáp ứng trước cùng đi với anh ở chỗ sâu trong sa mạc nhìn tinh mặt trời."
Vô cùng khó chịu.
Hạ Thần Hi bật cười, "Em thời gian cả đời toàn là của anh, hà tất quan tâm này một hai lần đâu."
Những lời này, lấy lòng Đường Bạch Dạ.
Cô nói đối với, cô có một thời gian cả đời, đều là của anh, làm cho cô bồi Tiêu Tề một lần, đoạn tuyệt tất cả tình căn, làm sao không thể đâu, anh vui với làm người tốt như vậy, Tiêu Tề đã mệnh không lâu, mổ, tỉ lệ tử vong cũng rất cao, anh ta còn có thể thấy Hạ Thần Hi mấy lần.
Nghĩ tới đây một điểm, Đường Bạch Dạ liền nói với mình muốn thân là nam nhân, muốn đại phương một điểm.
Đạt được Đường Bạch Dạ đồng ý, Hạ Thần Hi rất vui vẻ.
Đường Bạch Dạ nhéo nhéo mũi của cô, "Nếu như anh không đồng ý, chẳng lẽ em sẽ không bồi anh ta đi sao?"
"Em sẽ tận lực làm anh đồng ý."
Đường Bạch Dạ vuốt cằm, đột nhiên tới hưng trí, "Thế nào tận lực?"
Hạ Thần Hi lại một lần nữa bật cười, cô phát giác, cô thực sự luân hãm vào trong cạm bẫy ôn nhu Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ tính tình quyết đoán, dám yêu dám hận, cho ngươi tin nhiệm, tất nhiên sẽ cấp rốt cuộc.
Cô vốn tưởng rằng, cùng Đường Bạch Dạ nhắc tới chuyện này, anh nhất định sẽ không vui, nhất định sẽ trở mặt, không có một người nam nhân thích nhìn nữ nhân của mình cùng nam nhân khác đi lãng mạn, anh chắc chắn sẽ giận tím mặt.
Ai biết, anh cũng không có.
Có lẽ, chính là bởi vì cô thẳng thắn với anh, không có giấu giếm, cho nên Đường Bạch Dạ cũng tâm không khúc mắc.
Bất kể là loại nào nguyên do, cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Cô thích ở chung như vậy, tôi tin anh, tôi cho anh biết sở hữu, anh nếu tin tôi, tôi cũng không lừa gạt anh. Cảm giác như thế là Tiêu Tề chưa từng cho cô, ở Tiêu Tề cùng một chỗ, bọn họ đều làm không được thẳng thắn.
Cô đối với Tiêu Tề có cảnh giác, Tiêu Tề với cô cũng có cảnh giác.
Cho nên, chẳng sợ yêu thương sâu sắc, cũng bảo lưu lại một vài thứ.
Bây giờ, cô lại toàn tâm toàn ý tín nhiệm Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ cũng thật sâu tín nhiệm cô.
Cảm giác như thế rất tốt.
Đều nói yêu nhau dễ, ở chung khó.
Nói thế nói xong phi thường chính xác, có thể ở chung, mới là giữa tình nhân muốn khắc phục, may mắn, cô cùng Đường Bạch Dạ đều đủ thẳng thắn.
Hạ Thần Hi hai tay ôm cổ của anh, quyến rũ cười, "Anh muốn như thế nào?"
Đường Bạch Dạ giữa mâu quang nhảy ra một mặt thú vị đến, tựa phi tiêu phí nói, "Thần Hi trừ mỹ sắc, anh không tiếp thụ bất luận cái gì phương thức."