Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Vân Sinh nhíu mày: "Đang êm đẹp, tại sao em lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"

Chuyện năm đó, bọn họ đã lòng có thông minh sắc sảo, khi không lại nhắc tới chuyện này.

"Anh trả lời em!"

Mục Vân Sinh nói: "Không có!"

"Vân Sinh, em hỏi lại một lần rốt cuộc có hay là không có, nếu như em phát hiện anh nói có một câu nói dối chuyện kết hôn coi như không có. Chẳng lẽ anh thực sự không nghĩ em sẽ đi lật báo chí cũ của nước A sao?" Mặt Lý Hoan Tình không thay đổi hỏi.

Lời này vừa ra, sắc mặt của mọi người đều trở nên kinh ngạc.

Chuyện gì đến nỗi liên hôn cũng khôngđược?

Sắc mặt Mục Vân Sinh âm trầm nhìn Lý Hoan Tình chặt chẽ cắn răng. Nhìn vẻ mặt của Vân Sinh, Lý Hoan Tình cũng biết chính xác có người chết cô hơi nhắm mắt lại. Lý Hoan Tình là quan gia chi nữ, bản thân kiềm chế tự do nghiêm người, thông minh, chính trực, lương thiện, từ bi. Năm đó Lý Hoan Tình vốn đã sắp kết hôn, trong hôn lễ bị Mục Vân Sinh cướp đi, thế giới của bọn họ vốn đã bất đồng là Mục Vân Sinh mạnh mẽ đem cô kéo vào thế giới của anh. Cơ hồ trải qua mười năm chung sống, bọn họ mới có thể chân chính làm được sinh tử tương hứa, cô mới có thể cùng Mục Vân Sinh hiểu nhau yêu nhau.

Chuyện trọng yếu như vậy, vậy mà Mục Vân Sinh lừa cô.

"Sao em vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này?" Mục Vân Sinh trầm giọng hỏi: "Chuyện đã qua lâu như vậy."

"Không ai đề cập, anh cố ý nói bọn họ không cho em biết? Nhiều nguời chết như vậy anh vẫn coi như khôngcó việc gì nói với em khôngcó ai  chết. Suy bụng ta ra bụng người, nếu có một ngày có người ném bom nhà chúng ta, mọi người đều chết? Em chết? Anh cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên sao? Anh xem, cứ mỗi lần em nhắc tới anh đều lộ vẻ mặt này như vậy anh đối với nhà của người khác đã làm cái gì? Anh hại chết  con người ta, cha mẹ người ta, người thân người ta, anh lại không quan tâm? Ngữ khí Lý Hoan Tình đều thay đổi, giọng nói trầm xuống.

An Tiêu Dao khẽ nói: "Các người nói một chút, chúng tôi đi lên lầu."

Bọn họ để cho Lý Hoan Tình cùng Mục Vân Sinh một không gian riêng, Oa Oa ôm máy vi tính thấp thỏm bất an nhìn Hạ bảo bối, Tiểu Tuyết cười hỏi: "Oa oa, em và chị Hoan Tình nói cái gì sao?"

Hạ bảo bối cũng hiếu kỳ, nha đầu này nói với Lý Hoan Tình cái gì?

“Xem báo em thấy qua chị Hoan Tình, sau đó không cẩn thận nói với chị ấy việc trên báo..." Oa Oauất ức cắn môi, Hạ bảo bối cuống quít ôm Oa Oangồi ở trên đùi, không hề nguyên tắc nói; "Chuyện không liên quan em."

Lục Trăn nói:  "Chúng ta trên phòng dưới phòng, không ai nói cho Hoan Tình sự thật, không ngờ không phòng một đứa con nít."

Hạ Thanh thình lình nhảy ra một câu: "Ha, báo ứng tới..."

An Tiêu Dao ở sau lưng nhéo Hạ Thanh một cái, Hạ Thanh quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiêu Dao: "Em nói sai sao? Năm đó em trơ mắt nhìn các anh ném bom nước A, anh biết em suy nghĩ nhiều đạn pháo của máy bay các anh sao?"

Đối với chuyện này Hạ Thần Hi nghe kể lại cũng không rõ ràng: "Thật có người chết sao?"

Nếu như năm đó Mục Vân Sinh không oanh tạc nước A, cô mang theo Lý Hoan Tình cùng vượt ngục.

Kỳ thực, chuyện này cũng không cần có thương vong lớn như vậy.

Đường tổng gật gật đầu: "Mất tích mấy chục người, chết mười mấy người, đều là dân thường. Chuyện này chỉ xuất hiện qua báo chí ở nước A về sau bị đài truyền quốc tế hình nhắc lại liền bị Mục Vân Sinh cho đè xuống."

Hạ Thần Hi không khỏi thổn thức.

An Tiêu Dao nói: "Sau chuyện này, chúng tôi đã bồi thường người bị hại thân thuộc, chúng ta đều đã chiếu cố và đưa tiền tài, mặc dù không có biện pháp bù đắp những thứ bọn họ mất đi nhưng chúng tôi đã tận lực."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK