Đặc biệt hồ nước hình tròn, phản chiếu ảnh bầu trời xanh thẳm, giống như một khối ngọc xanh nước biển trên ốc đảo, đẹp không sao tả nổi.
Diện tích phiến ốc đảo này coi như không nhỏ, nhưng không có bao nhiêu cư dân, tất cả đều là người của Tiêu Tề, quanh năm ở nơi này, Hạ Thần Hi nghĩ thầm, lời của Tiêu Tề có lẽ là thực sự, nơi này có một mảnh ốc đảo không hề nhỏ.
Nếu là bên ngoài có người, không thể buông tha một khối thiên nhiên mỹ cảnh như thế.
Chỉ có thể nói rõ, sa mạc ở chỗ sâu, hoang tàn vắng vẻ.
Còn có một loại giả thuyết, là Tiêu Tề chiếm cứ chỗ của người khác, nhưng giả thuyết này không có khả năng không, như Tiêu Tề nói, đây là chỗ sâu trong sa mạc, tìm tới nơi này sẽ rất khó, huống chi là phải sống ở chỗ này.
Chẳng lẽ, cô thực sự không ra được sao?
Ở đây tín hiệu không tốt, cho dù có tín hiệu, cô cũng không có công cụ truyền tin, không thể thông báo cho Đường Bạch Dạ, dù cho báo Đường Bạch Dạ đến đây, chỉ sợ anh ấy cũng tìm không được nơi này, cô chính mình cũng không biết đây là ở đâu, cũng không biết kinh độ và vĩ độ.
Chỉ biết là khu Columbia.
Sa mạc ở đây bị che phủ khá lớn, muốn tìm được bọn họ, thực sự khó càng thêm khó khăn.
Hạ Thần Hi cũng có một loại cảm giác tuyệt vọng.
Thực sự không biết tới khi nào mới có thể nhìn thấy Đường Bạch Dạ.
Cô đã điên cuồng nhớ Đường Bạch Dạ.
Rất muốn biết Đường Bạch Dạ bây giờ ở đâu, đang làm cái gì, có phải cũng như cô hay không, đang nhớ cô?
"Tiêu Tề, cho dù anh hao hết tâm tư, cuối cùng cũng sẽ giỏ trúc múc nước công dã tràng." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, cô có lòng tin, cô tuyệt đối sẽ không một đời sống trong sa mạc, không thể đi ra.
Đường Bạch Dạ cuối cùng nhất định sẽ tìm được cô, điểm này, cô cũng không chất vấn.
Tiêu Tề không nói gì thêm, chỉ là nhìn bóng lưng Hạ Thần Hi, say mê bóng dáng trong mộng đã từng thuộc về anh ta.
....
Đường Bạch Dạ tìm hai ngày, không có tin tức Hạ Thần Hi, anh ngồi máy bay đến Marseille, chạy thẳng tới trấn nhỏ, tìm Phương Đông.
Phương Đông lại không muốn thấy Đường Bạch Dạ, vừa thấy được Đường Bạch Dạ liền nghĩ đến cái chết của Hạ Thần Tuyết, Đường Bạch Dạ đã không còn phương pháp khác, chỉ có thể tìm Phương Đông, anh ta ở trấn nhỏ đợi Phương Đông một ngày, Phương Đông cuối cùng cũng bằng lòng gặp.
"Đường Bạch Dạ, anh thật là có can đảm, dám đơn thương độc mã đến địa bàn của tôi, lần trước tôi không có giết anh, là nhìn thấy đứa nhỏ của Thần Hi, lần này chính anh đi tìm cái chết?" Sắc mặt Phương Đông lành lạnh, giọng điệu như đao.
Loại hận ý từ thành niên tích lũy xuống, đã sớm khắc sâu chôn ở trong lòng.
Cừu hận giữa nam nhân, xưa nay là dùng nắm tay để giải quyết.
Đường Bạch Dạ nói, "Chuyện Hạ Thần Tuyết, tôi đã nói với Thần Hi, năm đó tôi tiệt giết bọn họ, cũng không tính giết bất luận người nào, càng không muốn sát hại phụ nữ và trẻ em, Hạ Thần Tuyết là tự mình lựa chọn cùng vũ khí vi sinh vật đồng quy vu tận."
"Nhất định anh cho là tôi đang trốn tránh trách nhiệm, nếu như anh thực sự hận tôi, muốn tìm tôi báo thù, tôi cũng tùy thời hoan nghênh, chỉ là, có thể đem ân oán giữa chúng ta đẩy sang một bên hay không, hiện tại, tôi muốn biết, Tiêu Tề đem Thần Hi đi đến nơi nào."
"Anh là người hiểu rõ con người của Tiêu Tề nhất, nhất định anh biết Tiêu Tề ở đâu, tôi vận dụng tất cả quan hệ Đường môn cũng không thể tìm được Tiêu Tề, anh ta như thể biến mất trên địa cầu, cũng tìm không được."
...
Phương Đông hơi nhíu mày, trong lòng hiểu rõ, chuyện Hạ Thần Hi này, anh ta vẫn chưa nghe nói, bởi vì anh ta gần đây bận việc khác, mọi chuyện nước A bên kia đều là Tiêu Tề xử lý, hôm qua mới cho anh ta tin tức, an bài một số chuyện.
Không có nói đến Hạ Thần Hi.
Trên mặt Đường Bạch Dạ có vẻ không có lo lắng gì.