“Hắn có biết hay không, không quan trọng.” Haller vô tình trả lời.
"Sao lại không quan trọng, ông ngay từ đầu đã do dự, đến bây giờ, ông lại đem hắn đi bán đứng, tôi rất lo lắng, một hồi người tôi thấy, sẽ không phải là Hạ Phong, nếu như là giả, như là giả, sẽ có một đoạn video bị công bố ra ngoài.” Lục Trăn tươi cười vô cùng nguy hiểm.
Haller nói, “Anh yên tâm, đã đi đến nơi này, tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt anh, anh đã đến căn cứ này, hà cớ gì lại không yên lòng, tôi nói được thì làm được.”
“Được, vậy tôi sẽ chờ xem kịch vui.” Lục Trăn ngón tay chậm rãi ở trên bàn xoay quanh.
Hạ phong đẩy cửa vào, nhìn thấy Lục Trăn, sắc mặt chợt thay đổi, đột nhiên hét lớn, "Haller thượng tướng, ông đang làm cái gì?"
Lục Trăn ý vị thâm trường nhìn Hạ Phong, thần sắc tự nhiên, như một vị vua cao thượng, cao cao tại thượng ngồi bên trên, bình tĩnh ung dung, nhìn dưới đất gió thổi mây bay.
Hạ phong thoạt nhìn thần sắc rất không tốt, trọng thương chưa lành, sắc mặt tái nhợt, mặt không còn chút máu, thân thể thoạt nhìn rất suy yếu, cũng không thích hợp xuống giường, mấy ngày nay anh ta đây tu dưỡng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra ở bên ngoài, cũng không ai nói cho anh ta biết, nguyên bản anh chỉ nghĩ là đang dưỡng thương, lại xử lý chuyện này, không ngờ Haller thượng tướng lại đem Lục Trăn đến gặp hắn. Người này có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể dẫn sói vào nhà.
Hạ Phong trong nháy mắt đó, rất muốn một phát bắn chết Haller.
Lục Trăn cười đến rất quân tử, “Ông anh, hà tất phải nóng giận như vậy, nhìn thấy vật phẩm ở phòng thí nghiệm, không phải nên thèm nhỏ rãi ba thước sao?”
Hạ Phong sắc mặt xanh đen, lạnh lùng nhìn Haller, "Lập tức đem hắn giết, bằng không, tôi không đảm bảo tòa căn cứ này sẽ nổ tung, tổn thất của ông không thể lường được.”
Lục Trăn cà lơ phất phơ nhìn Haller, trong mắt của hắn tươi cười, bất đạt đáy mắt, giết hắn, há lại dễ dàng như vậy sao, lần này mục tiêu của anh chính là tòa căn cứ, anh phải tìm được tòa căn cứ này chứ, nhìn những người ở nơi này đang làm cái gì.
Anh muốn phá hủy chỗ này, thiếu chút nữa anh đã tàn phá căn cứ.
Anh muốn bắt hết một mẻ, một lưới bắt hết.
Đám người kia thế nào lại hủ bại như thế, đó cũng là việc của chính phủ, anh không một chút quan hệ, ai có thể để bọn họ chọc tới chính mình, ai để anh phát hiện, cha anh như vậy mà bị chết thật không đáng.
Thả ra là bởi vì kế hoạch ban đầu của đám người kia.
Lúc trước cha anh cũng muốn vạch trần tất cả những chuyện này, coi như anh hoàn thành tâm nguyện của cha mình.
Anh đột nhiên hiểu ra vì sao lại có câu nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu là nhổ cỏ không nhổ tận gốc, nói không chừng hậu quả mấy chục năm sau, thực sự dẫn tới đại nạ, anh bây giờ không phải là diễn viên đầu tiên ký tên trong kịch bản của tiết mục báo thù hay sao?
"Lục Trăn giết không được." Haller nhàn nhạt nói, trầm giọng nói, “Căn cứ của chúng ta đã thảo luận, chúng ta phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của Lục Trăn, bao gồm, anh ta muốn giết anh.”
…
“Ông nói gì?”?" Hạ Phong sắc mặt trầm xuống, sắc bén như đao, "Ông ở đây đùa giỡn cái gì?"
“Tôi không có nói đùa.” Haller sắc mặt lạnh nhạt, trần thuật lại mọi chuyện, việc đem Lục Trăn đến đây, và việc kia cũng không phải nói đùa, dù Lục Trăn ở trước mặt giết Hạ Phong, ông cũng không thể ngăn cản.
“Haller, ông dám!” Hạ phong nghiêm nghị nói, "Đừng quên tôi là ai, là người mà các người có thể giết sao? Tôi là lãnh đạo của các hạng mục ở đây."