Cho nên, anh đem cơ quan đặt ở dưới trạm ngọc.
Đây là gian lận.
Giống như trong một trò chơi, Hạ Thanh đã thành công giết tất cả các lính gác, đi tới chiến lợi lợi phẩm trước mặt boss, ai biết boss đem chiến lợi phẩm lấy mất.
Ngay khi An Tiêu Dao mở cửa, gọi người đem Hạ Thanh ra, đột nhiên nhìn thấy Hạ Thanh giơ tay chém xuống, dùng con dao nhỏ ở cánh tay mình chém xuống, anh hơi nhíu mày, người phụ nữ này đã đến mức này, còn không cam lòng?
Hạ Thanh tuyệt đối không phải người chờ chết.
Cô không sợ bị trọng thương, dù là chỉ có thể bò, cô cũng muốn bò đi.
Huống chi là trúng độc.
Đau đớn làm ý thức của cô tỉnh táo đôi chút, Hạ Thanh dùng miệng cắn vào dây ba lô trên lưng, bên trong có thuốc giải độc, loại thuốc giải độc này là của đặc công Mỹ, trên cơ bản có thể giải tất cả các loại độc tố.
Hạ Thanh vừa thử nghiệm loại độc tố này, chỉ là toàn thân không còn sức lực, chứ không lấy mạng của cô, chắc là đối phương muốn bắt sống cô.
Cho nên, không tuyệt tình hạ độc thủ để lấy mạng người.
Có thể xông tới chỗ này, nhất định là nhân tài hiếm thấy, An Tiêu Dao tiếc nhân tài, không dùng loại kịch độc, chỉ là một chút độc tố, làm người ta mất đi ý thức, toàn thân mềm nhũn, anh vốn tưởng ràng Hạ Thanh sẽ cam chịu.
Cũng hoàn toàn từ bỏ.
Không ngờ cô vẫn kiên trì.
Nhìn cô đem thuốc giải độc tiêm vào trong người, An Tiêu Dao như đang xem cuộc vui bỗng thay đổi.
Người phụ nữ này, quá…Không thể tưởng tượng.
Hạ Thanh một mạch xông ra ngoài, anh ngay trước màn hình nhìn thấy cô như vậy, tựa như một màn kịch, kịch này với hắn mà nói, thật đặc sắc.
Trước đây anh đối với Hạ Thanh ấn tượng là giết và giết.
Bây giờ, anh lại nhìn thấy một người có tri thức uyên bác, nhanh trí, nhanh nhẹn, kiên cường, có một chút thấy không bằng người phụ nữ này.
Ở cô khi xông vào trạm gác thứ ba, cô đã phải chết.
Nhưng mà, nhanh trí cô đã thoát khỏi.
Hắn nghĩ, không ai có cơ hội giống như Hạ Thanh, đã bỏ đi một phần trăm cơ hội sống, cô đã thắng, nhưng thiếu chút nữa đã mất đi một chân, anh cho rằng Hạ Thanh sẽ buông tha, ai biết, cô càng hung hăng tiếp tục đi tiếp.
Cô thất bại, không vội không nóng nảy, không oán, không căm ghét, rất ôn hòa.
Cô thành công, tự tin bình tĩnh, bình tĩnh cơ trí, rất ung dung.
Trúng độc, đã là giới hạn của cô.
Anh cho rằng, thế nào cô cũng bỏ cuộc, ai biết, cô lại giãy giụa đến giờ, cô vốn mất máu quá nhiều, không tiếc lại cho mình một đao, chính là vì chính mình trong quá khứ, cô tựa như một đóa hoa hồng trong sa mạc.
Chẳng sợ hoàn cảnh ác liệt, cô cũng có thể sinh tồn.
Cô là trời sinh làm đặc công.
Chẳng sợ sắp chết, cũng không buông tha, tìm cơ hội sinh tồn.
Anh cuối cùng cũng bắt đầu, có chút khâm phục cô.
Hạ Thanh hội tụ đủ những gì mà An Tiêu Dao không thích ở người phụ nữ, quá bạo lực, quá thô lỗ, tính tình ương ngạnh, ngang tàng, làm việc quá ngoan cố và thủ đoạn, còn quá mức xinh đẹp.
Những thứ anh không thích ở người phụ nữ thì Hạ Thanh lại hội tụ đủ.
Anh thuở nhỏ lớn lên cùng chết chóc, bên ngoài toàn là một đám nữ nhân chuyên đánh đấm giết chóc, không có một chút mềm mại, đều là nữ nhân máu lạnh, với họ nam nhân với nữ nhân như nhau, kiên cường, ngang ngạnh.
Thấy không được một tia mềm mại.
Làm một người chiến hữu, anh vô cùng hoan nghênh người phụ nữ như vậy, hiệu suất làm việc cũng rất cao, giơ tay chém xuống, cũng rất quả quyết, nhưng mà, nếu là làm bạn bè, anh không thích có một người phụ nữ như thế này làm bạn.