Mục lục
Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Tiêu Dao nói xong với anh, sáu phút sau đi tìm Lục Trăn, tìm thấy Lục Trăn, không khỏi ngạc nhiên, anh rất ít khi nhìn thấy Lục Trăn như vậy, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, mặc áo choàng đen, gió lạnh cùng tuyết rơi, giống như...Lẻ loi một mình sống trong thế giới này vậy.

Anh đoán được vì sao, đột nhiên thấy mình vội vàng, Lục Trăn tính cách rộng rãi, co được giãn được, đối với việc gì, nhất thời không suy nghĩ nhiều, nghe thấy Hạ Thanh thông báo tin tức của anh, phản ứng đầu tiên của anh là để Lục Trăn hỏi Nolan.

Anh tại sao lại ngu xuẩn như vậy???

Tại sao lại muốn Lục Trăn hỏi Nolan, muốn hỏi cũng chính là anh hỏi, anh chẳng lẽ không nói chuyện sao, cố nài Lục Trăn đi hỏi cái gì? Anh đã cùng Tiểu Tuyết nói qua, Tiểu Tuyết mịt mờ nhắc tới, Lục Trăn còn chưa khoẻ lại, không thể bị kích động, chuyện này lại làm anh xúc động.

Nhưng mà, lúc trước anh không biết Lục Trăn chưa khỏi hẳn, anh nghĩ rằng Lục Trăn khỏi rồi.

Tiểu Tuyết cũng không nói, giúp Lục Trăn giấu giếm, bây giờ nhìn thấy anh, anh mới phát hiện, mình sai rồi, không nên để cậu tôi gánh chịu chuyện này, anh cũng bởi vì lo lắng cho Lục Trăn, cho nên mới từ Pháp tới đây.

Bằng không, anh khó có được cơ hội tốt có thể cùng Hạ Thanh trải qua một lễ Giáng sinh, khó có thể làm Hạ Thanh đáp ứng cùng anh làm phu thê chân chính, anh không cần tới đây xử lý chuyện long gà vỏ tỏi này.

“Xin lỗi!” An Tiêu Dao vỗ vỗ lên vai cậu tôi. “Chuyện này giao cho tôi xử lý, không có chuyện gì.”

Chẳng sợ Nolan thực sự đem báo cáo nộp lên, chẳng sợ thực sự sẽ phát sinh chuyện gì, cũng không quan hệ tới Lục Trăn.

Anh sẽ xử lý tốt mọi việc, sau này muốn làm gì cũng phải suy nghĩ một chút, anh cho là mình đủ mưu mô, đủ sau xa, đủ bình tĩnh, giờ mới phát hiện, kỳ thực không phải, nếu không anh không để Lục Trăn lâm vào khó chịu như vậy.

“Nói cái gì đó, sao lại xin lỗi tôi, được rồi, chuyện này sau hãy nói đi, trước tiêm đem người cứu ra đã.” Lục Trăn nói.

Long Tứ nói thẳng là muốn nuôi trong nhà sủng nhi, kim dản cũng muốn nuôi sủng nhi, đều là ý tứ quý giá.

An Tiêu Dao cũng tạm thời đem chuyện này sau lunging, được rồi, bọn họ một phần tiền cũng đừng hòng có được

“Không xong...” Liên lạc viên mang vẻ mặt đau khổ đi qua, “Đối phương vừa nghe nói sẽ đáp ứng mười triệu tiền chuộc liền nuốt lời đưa ra giá năm mươi triệu.”

“Chết tiệt, thật mẹ hắn lại vô sỉ như vậy, chúng tôi có nên đáp ứng hay không, được rồi, boj họ muốn tiền thì cũng đừng nghĩ lấy. Lục Trăn thâm trầm liên lạc viên nhìn anh sợ luì ra phía sau.

An Tiêu Dao nói, “ còn nói cái gì? 

“Không nói gì, nói muốn có năm mươi triệu.” Liên lạc viên trả lời so với việc Lục Trăn anh cảm thầy An Tiêu Dao yên tâm hơn một chút, An Tiêu Dao nghĩ nghĩ, “Đi nói với bọn họ, có thể, năm mươi triệu không có vấn đề."

Lục Trăn bực bội rút ra một điếu thuốc, đang muốn châm, An Tiêu Dao đoạt qua đây, vứt xuống dưới lòng bàn chân nghiền, "Cậu như vậy còn hút thuốc?"

“có một điếu thôi.”

“Có mang ở đây?”

"Không có!"

“ Tôi không tin trên người cầu chỉ có một điếu thuốc, mang hết ra cho tôi.”An Tiêu Dao nói.

Lục Trăn trầm mặt đem số thuốc cong lại đưa cho An Tiêu Dao, liền bị anh tôi tichj thu.

“Tôi hút đã thành nghiện.” Lục Trăn nói, dở khóc dở cười, “Mau mang lại đây cho tôi.”

“Hút nhiều thành nghiện? Tôi thấy cậu khỏi phải đến, Nolan việc này đối với cậu đả kích lớn như vậy?

"Anh biết, tôi không trách anh đem báo cáo giao lên, tôi chỉ là trong lòng có chút không thoải mái." Anh nghĩ nghĩ, lại phản bác lý do chính mình, "Không phải có chút, là rất không thoải mái."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK