Tóc ngắn, da đen, làn da lược hắc, thoạt nhìn rất thô bạo, ngũ danh Tiểu Thanh Niên, ánh mắt nhìn Lục Trăn, đều mang theo cừu hận, Lục Trăn không chút hoang mang, cũng không trách bọn họ, nếu như Lục Trăn gặp được con trai Sana.
Đã sớm bắn chết.
May mà, lão nhân này không có nhi tử(con).
“Anh thật sự là con ông ta?” Tiểu Thanh Năm hỏi.
Lục Trăn mỉm cười nói, “Tôi là dưỡng tử của ông ta, nhiều năm chưa từng trở về, các người cũng không cần căm hận tôi, tôi tới giúp các người báo thù.”
Tiểu Thanh Niên hùng hổ mà đến, lại thất bại mà về, bởi vì, người này với bọn họ không phải cừu nhân.
Lục Trăn, phong độ nhẹ nhàng hỏi, “Có ai có thể bán cho tôi một chiếc xe không? Giá tùy tiện đề ra.”
Nolan đem một chiếc xe duy nhất lái đi, Lục Trăn cũng không thể đi bộ, lại không muốn làm cho Bản Kiệt Minh biết bọn họ đang đây.
Tiểu Thanh Niên nghe Lục Trăn nói, đã sớm đem Lục Trăn làm thành huynh đệ của mình, người bị hại cùng người bị hại, tổng có thể rất nhanh thành lập cảm tình, dẫn đầu đám người trẻ tuổi cho Lục Trăn một chiếc xe jeep, phối trí coi như không tệ.
Người trên trấn nhỏ này xem như cũng là người có tiền.
Sana lưu lại rất nhiều sản nghiệp, người trên trấn toàn phân.
Lục Trăn cảm tạ bọn họ, lái xe rời khỏi trấn nhỏ, lực lượng của hai huynh đệ bọn họ đang suy yếu, ở Tel Aviv hệ thống chính thức, lực lượng Cách Lạp Tư nếu so với huynh đệ lớn hơn rất nhiều.
Cách Lạp Tư lấy danh nghĩa tham ô cùng quân bán nước, ở đại lâu chính phủ trên quảng trường công khai lên án đôi huynh đệ này.
Khu này, quanh năm chiến loạn, cuộc sống bách tính khổ không thể tả, đối với tham ô, từ quân bán nước đặc biệt mẫn cảm, Cách Lạp Tư ngoan tâm sẽ đối phó với bọn họ, tự nhiên sử ra bản lĩnh giữ nhà, đem tội chứng hai huynh đệ này mang lên thai diện thượng đến.
Lập tức, kêu ca sôi trào.
Bản Kiệt Minh đã sớm phái người chờ, xe Lục Trăn dừng ở một nhà cao lầu phía trước, theo trên thang lầu đi, chính phủ đối diện một tòa đại lâu, cách một ngàn hai trăm mét, Bản Kiệt Minh cùng đặc công đều ở đây.
Một đài họng súng hạng nặng ngắm đối diện cửa tòa thị chính.
“Tất cả chuẩn bị thỏa đáng.” Bản Kiệt Minh nói.
Lục Trăn gật đầu, theo kính viễn vọng nhìn phòng khách chính phủ, biển người, dân chúng đều tụ tập ở quảng trường phía trước, chờ tuyên án hai huynh đệ kia, sắc mặt Lục Trăn trầm lãnh, ánh mắt như một đoàn lãnh băng.
“Đừng làm thương tổn dân chúng vô tội!”
Một hàng đặc công, cầm súng bắn tỉa gật đầu ‘’Minh bạch’’.
Lục Trăn ngồi ở trên ghế sô pha, ngậm một điếu xì gà, đánh cái bật lửa, một ngọn lửa, con ngươi trong mắt của Lục Trăn cũng như châm một lủi ngọn lửa, bừa bãi, bừa bãi, lộ ra mấy phần yêu dị.
Vòng khói chậm rãi theo môi gian tràn ra, Lục Trăn đạm mạc nói, “Động thủ đi!”
Đặc công gật đầu, theo kính ngắm bắn định vị vị trí Cách Lạp Tư, chờ đợi người phía dưới báo cáo, nhiều đoàn người, vì để tránh cho tổn thương người vô tội, phía dưới cũng có người của bọn họ giả mạo dân chúng Israel, che chở đoàn người, miễn cho ngộ thương.
Lục Trăn cầm lấy ống nghe, “Xác định là Cách Lạp Tư sao?”
“Là!”
Lục Trăn không nói thêm gì nữa, đặc công rất yên tĩnh, hơi cong thân thể, tổ chức Vương Bài đang tập kích, toàn bộ cũng có thể ở trong vòng 1500 mét làm được 95% trở lên chuẩn xác suất, Lục Trăn không lo lắng, mình sẽ thất thủ.