Hạ Thần Hi nói, "Em hỏi anh chỉ là muốn biết rõ ràng, cũng không có ý trách cứ, việc đã quanhiều năm như vậy, quá khứthủy chung chỉlà quá khứ, em cũng không nhớ, không trách anh."
"Em oán trách anh nếu không em cũng sẽ không hỏi."
Hạ Thần Hi thầm nghĩ, cô hỏi chỉ là muốn biết sự thật cũng không có ý gìkhác.
"Được, anh không muốn lừa dối em, vậyTiêu Tề anh có thể thành thậtnói cho em biết, vì sao emyêu anh màlại có bảo bối vớiĐường Bạch Dạ ?" Hạ Thần Hi nhìn anh, từng chữ lạnh như băng.
Chân mày Tiêu Tề nhíu lại , trong lòng hiểu rõ, "Thần Hi, vừa nãy chỉ là em thăm dò anh đây mới là vấn đề em muốn hỏi đi?"
Hạ Thần Hi bị anh nhìn rõ cũng không xấu hổ.
Rất nhanh nhẹn thừa nhận, "Đúng vậy."
"Thật đau lòng, bây giờ em nói chuyện với anh còn phải vòng vo."
Hạ Thần Hi nói, "Em nghĩ, chuyện này, anh không có cách nào cho em một lời giải thích."
"Nếu như anh nói sự thật không biết chuyện này, em có tin hay không?" Tiêu Tề hỏi.
"Không tin!"
"Vì sao?"
"Em không tin, anh biết." Hạ Thần Hi nói, "Anh có thói quen nắm giữ tất cả, cho dù là em, cũng không ngoại lệ,rất ít chuyện có thể thoát khỏi sự khống chế của anh. Tính tình của em, em biết, nếu như năm đó em yêu anh, anh cùng Đường Bạch Dạ lại là thù sâu hận lớn, em cùng anh ấy không thể ở cùng một chỗ."
"Huống chi, khiem mang theo bảo bối trở về Đường Bạch Dạ căn bản không nhận ra em."
...
Chính là bởi vì như vậy, cô mới cảm thấy khả nghi.
Dưới tình huống nào, người của hai tổ chức lớn lại xuất hiện trên cùng một chiếc giường, có một đêm triền miên lại không nhận ra nhau.
"Em cùng anh ta, chỉ là một sai lầm."
Sai lầm?
Hạ Thần Hi mím môi, nếu thật là một sai lầm, cô nghĩ, đây là mộtsai lầm đẹp đẽ .
Cô không hỏi nữa .
Cô hiểu rõ, trừ phi bản thân nhớ ra nếu không côvĩnh viễn không biết vì sao.
"Em đã nói không có ký ức thì sẽ làm lại từ đầu , vì sao bây giờ lại cố chấp với ký ức của mình?" Tiêu Tề lại hỏi, đó là sau khiHạ Thần Hi và anh gặp lại đã nói, bây giờ cô ấy lại muốn biết chuyện đã qua
"Con người là mâu thuẫn ." Hạ Thần Hi nói "Em cũng không ngoại lệ."
Tiêu Tề lắc đầu, nhất châm kiến huyết (dùng một câu nói đúng sự thật ) , "Em không mâu thuẫn, chỉ là em sợ tám năm trước em đã gây tổn thương cho Đường Bạch Dạ."
Mắt Hạ Thần Hi hơi co lại, như là một con mèo biếng nhác nhưng lộ ra mấy phần sắc bén.
Tiêu Tề quả nhiên là hiểu rõ conngười của cô, chỉ sợ cô mất trí nhớ anhvẫn như cũ có thể nhìn ra bây giờ trong lòng cônghĩ cái gì.
Bao nhiêu năm thanh mai trúc mã ,cùng nhau trưởng thànhmới có thểhiểu nhau đến thế?
Nhưng lại ít có tin tưởng nên mới phá vỡmối quan hệ này ?
"Vậy em đã từng tổn thương anh ấy sao?" Hạ Thần Hi hỏivô cùng nhanh nhẹn, một chút cũng không vòng vo.
Tiêu Tề mím môi, yên lặng nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
Hạ Thần Hikhông hềtránh né.
Đột nhiên, tay nắm cửa chuyển động, Hạ bảo bối xách hai túi rau quả cùng Tiểu Bối,Tiểu Bảo cũng đang ngậm một giỏ đồ totrở về, đây là Hạ bảo bối mới huấn luyện được.Sau này, có Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối bé cũng không cầnlàm việc khổ cực .
"Mammy, Con đã về..." Âm thanh vui vẻ, phấn phấn nộn nộnvang lên mang theo ý cười.
Bé nhìn thấy Tiêu Tề trong phòng khách , mắt cũng không đổi, cười chào hỏi, "Chào chú, mammy, mẹ có khách a ? ."
"Đúng vậy." Hạ Thần Hi giấuđi nghi vấn trong lòng, Tiểu Bối cùng Tiểu Bảo ngậm giỏ đồ đi vào phòng bếp lại xông trở về ngậm túi mua hàng củaHạ bảo bối buông xuống đi vào phòng bếp,chờ được vuốt ve.