“Mẹ kiếp, mỹ nhân kế đối với đàn ông quả nhiên là bách phát bách trúng, thật không có định lực, quá dã thú, cứ như vậy đem Hạ Thanh mang đến bên người Thác Lôi, anh ta ở đây tương lai cũng không có tiền đồ lớn gì.” Hai người đàn ông đứng trong góc lầu hai, người đàn ông lên tiếng là một người da trắng, thân hình cao lớn, khuôn mặt đoan chính, là điển hình tướng mạo người Mỹ, trong khôn khéo lộ ra kiên cường, cằm có một tầng hơi mỏng, rất man một người đàn ông.
Bên người anh ta đứng có một gã đàn ông khác, chiều cao 187, vóc người thon dài thả đều đều, cũng không gầy yếu, nhưng là không lỗ võ, vóc người điển hình người đọc sách, một thân màu gỉ sét sắc tây trang đem người sấn được càng phát ra trường thân như ngọc.
Người tướng mạo đông phương, bộ mặt hình dáng phù hợp nhất khiếu thẩm mỹ người đông phương, mỗi một cư xử đều vừa đúng, buộc vòng quanh một người nhẹ nhàng như ngọc hình tượng quý công tử, không có tao nhã lóa mắt như Lục Trăn, cũng không có cái loại đó điêu khắc bàn anh tuấn như Long Tứ, anh càng như là người Trung Quốc thời kì cuối, cuối cùng một người tây quan đại thiếu.
Từ ngữ ôn nhuận như ngọc như vậy, phảng phất là vì anh chuyên môn phát ngôn.
Ánh mắt đều mang theo vài phần ôn nhu, nhưng là lộ ra, ánh trăng lạnh lẽo.
“Cần gì anh ta phải có cái tiền đồ gì, con rối dễ khống chế.” Người đàn ông ôn nhuận nhàn nhạt nói, ánh mắt lại lạc ở trên người Hạ Thanh, xưa nay ánh mắt như nước cũng không dao động, chỉ là hơn một mạt tìm tòi nghiên cứu.
“Anh thế nào vẫn nhìn Hạ Thanh?” Người đàn ông da trắng hỏi, “Anh cũng bị mê hoặc? Không đúng a, cũng bị mê hoặc, cũng đã sớm nên mê hoặc, không đến mức đến bây giờ mới bị mê hoặc a.”
“Không qua ải mỹ nhân anh hùng đều là cẩu hùng.”
Người đàn ông ôn nhuận nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, người đàn ông da trắng cấp tốc câm miệng, so với một thủ thế giết người, lặng yên ôm lan can rơi lệ, chẳng lẽ anh nói xong không đúng sao?
“Thác Lôi dù sao già rồi, tâm cũng không định như vậy, ông ta đã nhìn bên túi trái ba lần, lấy nhạy bén của Hạ Thanh, không khó đoán ra con chíp ở đâu.” Người đàn ông nhàn nhạt nói, vẫn đang quan sát tình huống phía dưới.
“Quá ngu xuẩn.”
Người đàn ông da trắng nói, “Hạ Thanh nói rõ muốn này một khối con chíp, anh còn tính toán trạm ở phía trên bất động? Nga, ông trời của tôi a, cô bắt được con chíp, ****, phụ nữ này tay chân vì sao như thế lưu loát?”
...
Hạ Thanh lấy được con chíp, lại một bên cùng Thác Lôi hàn huyên, nhưng trong lòng bắt đầu tìm phương pháp muốn lui lại, quốc an cùng tác chiến bộ làm việc là có thể có bao nhiêu bí ẩn thì có nhiều bí ẩn, ở trên địa bàn người Nga, qua đường hoàng không tốt, chỉ có một mình cô đơn thương độc mã mà đến.
Những người khác đều ở thành trúng mai phục, tiếp ứng.
Cô không thể ở đây giết Thác Lôi, bằng không, toàn bộ người hắc đạo Nga đều sẽ truy sát cô đến chân trời góc biển, con chíp tới tay, cô có thể ra, chờ cơ hội, ông ở trên đường về nhà giết ông cũng chưa muộn.
Hạ Thanh là tập kích tốt nhất trên đời, trăm dặm xuyên dương, bách phát bách trúng.
Giết xong mới là kết thúc công việc của cô.
Con chíp tới tay sẽ phải rút lui khỏi, càng ở lâu càng nguy hiểm.
Nhưng mà, cô không ngờ một việc, Thác Lôi vậy mà với cô cảm thấy rất hứng thú, ông và phụ thân Elizabeth hợp tác qua rất nhiều lần, chỉ là một thứ đều chưa từng thấy Elizabeth, chỉ là nghe nói, Elizabeth mới là người nhiều mưu trí trong tập đoàn.
Ông thưởng thức phụ nữ có trí khôn, cho nên khó tránh khỏi đề tài nhiều một ít.
Hạ Thanh ứng phó, đang muốn tìm lấy một cái cớ đi toilet, đột nhiên nghe thấy sau lưng có một mạt thanh âm nhu hòa vang lên, “Tát Anh tiên sinh, nhiều ngày không thấy, phong thái như trước a...”