Bứt rứt đau.
Nhịn cơn đau, với cô mà nói, chỉ là một việc vô cùng đơn giản.
Trán Hạ Thanh lấm tấm mồ hôi lạnh, cô kiểm tra lại vết thương,cô vui mừng, tia sáng xanh chết tiệt kia không có xuyên vào xương cô, chỉ xuyên qua lòng bàn chân.
Nhưng mà, như vậy cô cũng chịu được.
Hạ Thanh không có oán giận, cũng không có nguyền rủa, lấy dụng cụ trong ba lô ra xử lý vết thương.
Cô xông qua các cơ quan, có lẽ chỉ có thể nguyền rủa một tiếng, cô bất quá mà xông qua, hoặc là bị thương, chưa bao giờ oán giận.
Cô chỉ cho rằng, là mình không có bản lĩnh, cho nên mới để chảy máu bị thương, sẽ không oán giận người khác bức mình như thế này.
Máu chảy nhiều, có chút choáng váng, nhưng do cầm máu nên cũng đỡ, xử lý vết thương vô cùng tốt, tia sáng bắn ra phía của cũng không lớn, cũng làm giảm đi phiền phức cho cô, chỉ là chân bị thương, hành động có chút không tiện.
Cô thà rằng tay bị thương.
Hạ Thanh đem bịch máu ở trong balo ra, tự truyền máu cho mình, cô đã được huấn luyện, trộm bảo vật, tất cả công cụ phải chuẩn bị đầy đủ kể cả công cụ cứu thương khẩn cấp như lúc này, chính là vì sợ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Vì để tránh cho ảnh hưởng đến những hành động sau đó, Hạ Thanh đành đánh cược một trận, tê buốt dây thần kinh thế nên chắc sẽ ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của cô.
Xử lý tốt vết thương, cũng truyền hết máu, Hạ Thanh đứng dậy, cô nhìn đồng hồ trên tay một chút, trời đã sáng, cánh cửa này rất chắc chắn, bên cạnh đó có một cái nút, trực tiếp có thể vặn ra, Hạ Thanh cầu khẩn, không muốn có cái bẫy nào nữa chờ cô.
Đây cũng là một mật thất, nhưng mà, chỉ là một mê cung.
Hạ Thanh cũng không sợ mê cung, đối với người khác mà nói, mê cung so với bàn cờ bên ngoài còn khó hơn, đối với Hạ Thanh mà nói, mê cung rất đơn giản, cô từng học về giải mã mê cung một thời gian, cho nên phải tự tin nói với Cố Thất Thất, sẽ không bị vây ở mê cung.
Cho nên, Hạ co nương hơn một giờ liền đi ra, trong mê cung, không có một lần bị thương, chỉ là nếu không bị rối trong mê cung thì sẽ không bị mê cung làm rối trí, Hạ Thanh là người tài nhất trong mê cung này, chỉ có bàn cờ bên ngoài.
An Tiêu Dao vuốt cằm, rơi vào trầm tư, dựa theo tình hình này, tượng ngoạc này, phân nửa là không giữ được.
Anh là muốn mọi chuyện tệ hơn sao?
Anh cũng không ngờ, bức Hạ Thanh đến như vậy, xông qua bàn cờ, bị thương, rất chính xác với dự đoán của anh, coi như là Long Tứ cũng không dám nói mình có thể bình an đi qua bàn cờ này, mê cung như vậy mà không hề làm khó cô?
Nơi này có chín mật đạo, chỉ cần đi nhầm một bước cũng sẽ bị bắn chết thành tổ ong vò vẽ.
Như vậy mà không hề làm cô có vấn đề gì xảy ra.
Điều này không đúng với khoa học.
Người này là một tên trộm chuyên nghiệp.
Đi qua sau mê cung, chính là mật thất, lại là một cánh cửa đá, mở cửa cũng rất đơn giản, bởi vì là khóa mật mã, cô có đồ giải mã, cho nên rất nhanh mở được, đi vào bên trong, lòng bàn chân có cảm giác ướt ướt, Hạ Thanh cúi đầu nhìn toàn là máu của mình.
Đi lại nhiều, vết thương lại bị vỡ ra.
Cô đi qua, phía trước có hơn mười bậc thềm, Hạ Thanh theo bậc thềm đi xuống, xung quanh đều mang hơi lạnh âm u, mang theo một luồng tà đạo cùng sát khí.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một hắc đạo theo hướng cô mà tiến đến, mang theo hung khí sắc bén, Hạ Thanh xoay người lên, lại là một ảnh hắc đạo xẹt đến, Hạ Thanh vừa sợ vừa tránh, không đợi cho cô đứng vững, hai bóng đen một trái một phải xẹt qua cô.